Tạ Lâm Nghiễn vẫn còn che mắt của nàng, bây giờ hắn trông rất chật vật sao? Sở Nghiêu Nghiêu khó có thể tưởng tượng, trước kia không nhớ hắn lại sĩ diện như thế.
"Ta sẽ không cười ngươi." Môi của nàng bị hắn cắn đến hồng diễm ướt át. Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi nói: "Ta trở về chính là để theo ngươi."
"Theo ta?" Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Hơi thở của hắn rất nặng nề, dường như đang cố đè nén cái gì, Sở Nghiêu Nghiêu có thể đoán được tình trạng của hắn vô cùng tệ, chỉ đang ráng chống đỡ. Tạ Lâm Nghiễn như vậy thật xa lạ, lại làm cho nàng không nhịn được muốn tới gần.
"Tạ Lâm Nghiễn." Tim Sở Nghiêu Nghiêu đập nhanh, nàng nhẹ giọng nói: "Chàng rõ ràng không nỡ giết ta, chàng thích ta."
Lời của nàng làm hơi thở của Tạ Lâm Nghiễn bị kiềm hãm, thật lâu hắn cũng không nói gì. Hắn nhìn thiếu nữ bị hắn ấn trên tường, gương mặt ấm áp mềm mại của nàng đỏ lên vì nụ hôn của hắn. Tạ Lâm Nghiễn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, hắn tham luyến nhiệt độ này. Ngón tay di chuyển, chậm rãi ấn trên môi của nàng mà xoa. Môi của Sở Nghiêu Nghiêu rất mềm mại, hắn không nhịn được cúi đầu cắn nhẹ một cái.
Gắn bó với nhau, hắn cảm thấy tim nhảy lên. Vết thương trên người hắn rất nặng, như đang cắn nuốt tính mạng hắn từng tấc một, nhưng chỉ cần ôm thiếu nữ trong lòng, hắn dường như lại sống lại.
Hắn còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cau-dan-ta/2435923/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.