Chương trước
Chương sau
Độ ấm của nước thích hợp không?

Tạ Lâm Nghiễn hỏi nàng... độ ấm của nước thích hợp không???

Sở Nghiêu Nghiêu: "!"

Mất hồi lâu nàng mới phản ứng được, theo bản năng rụt người vào trong nước. Bởi vì động tác quá mạnh làm nước bắn lên tung tóe.

Nước hơi nóng, cằm của nàng cũng vùi vào trong nước, chỉ để lộ từ mũi trở lên. Nàng ngước mắt cẩn thận quan sát bóng hình phía sau bình phong.

Nhìn tình hình bây giờ, hẳn là họ đã ra khỏi Trụy Ma Uyên, vậy thái độ của Tạ Lâm Nghiễn bây giờ đối với nàng là thế nào? Chẳng lẽ hắn không thẹn quá hoá giận muốn giết nàng sao?

Sở Nghiêu Nghiêu điên cuồng kêu gọi hệ thống ở trong lòng, nàng muốn xem giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn bây giờ đối với nàng là bao nhiêu.

Rất nhanh âm thanh của hệ thống đã vang lên trong đầu nàng.

【Giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn 80/100】

Vậy mà vẫn duy trì 80, không có chút thay đổi nào!

Một bộ bạch y được khoát lên tấm bình phong, tiếng của Tạ Lâm Nghiễn lại truyền đến: "Đây là y phục để thay."

Y phục màu trắng như tuyết, mới tinh được xếp gọn gàng, chắc là vừa mua. Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu khẽ chuyển động, ánh mắt hiện lên sự cảnh giác, nàng vẫn không nói gì.

Tạ Lâm Nghiễn cũng không nói gì nữa. Không biết là vì nước quá nóng, hay là nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Sở Nghiêu Nghiêu có chút chóng mặt. Nàng ngoi lên, nước ngập đến ngực thì dừng lại.

Thật lâu, Sở Nghiêu Nghiêu mới nói chuyện: "Thương thế của chàng đã khỏi chưa... Còn có nguyên thần ngọc... đã luyện hóa xong chưa?"

"Lo lắng cho ta?" Giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn nhiễm chút ý cười, tâm trạng của hắn có vẻ không tệ, giọng nói cũng rất ôn hòa.

"Ta không nên lo lắng chàng sao?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi vặn một câu.

Hơi nước lượn lờ dâng lên, hun cả phòng ngập sương mù, bóng dáng Tạ Lâm Nghiễn cũng giống như ẩn bên trong sương mù, nhìn qua có vài phần không chân thật.

Sở Nghiêu Nghiêu không nhịn được nói: "Ở Trụy Ma Uyên hình như ta nhìn thấy quá khứ của Liễu Như Dịch."

Tạ Lâm Nghiễn "ừ" một tiếng: "Nàng thấy hắn rất đáng thương sao?"

Nghe giọng Tạ Lâm Nghiễn, nàng nghĩ có lẽ Tạ Lâm Nghiễn cũng biết những chuyện này, nói không chừng hắn còn biết nhiều hơn nàng. Nhất thời Sở Nghiêu Nghiêu không biết nên trả lời như thế nào, sau một lúc lâu mới hỏi: "Cho nên trước khi kế vị, mỗi đời thiên đạo đều phải trải qua những chuyện này sao?"

Tạ Lâm Nghiễn lại nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, giọng nói có vài phần khác thường: "Ít nhất theo ta biết thì đều là như thế."

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy khó hiểu, trước khi thiên đạo trở thành thiên đạo đã trải qua vô số khổ cực, đã trải qua vô số lần đau thấu tim gan, nhưng vì sao bọn họ vẫn chọn dùng cách này để tôi luyện đời thiên đạo tiếp theo? Chẳng lẽ thần đều vô tình sao?

Liễu Như Dịch là thiên đạo đương nhiệm, còn Tạ Lâm Nghiễn thì bị lựa chọn làm thiên đạo đời tiếp theo, bọn họ đều muốn nghịch thiên. Rõ ràng Liễu Như Dịch đã thất bại, vậy Tạ Lâm Nghiễn thì sao? Hắn cũng sẽ thất bại ư? Sau khi thất bại, hắn sẽ như thế nào? Sẽ giống Liễu Như Dịch trở thành thiên đạo vô tình, hay là nói, kết cục của hắn sẽ còn thê thảm hơn. Còn nàng, đến lúc đó, nàng sẽ có kết cục thế nào?

"Tạ Lâm Nghiễn," ma xui quỷ khiến, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên mở miệng hỏi: "Nếu ta chết, chàng sẽ thương tâm sao?"

Nàng cụp mắt xuống, đợi hồi lâu cũng không đợi được câu trả lời của Tạ Lâm Nghiễn. Vừa ngẩng đầu đã thấy thanh niên vòng qua bình phong, đứng ở trước thùng gỗ, nhìn nàng với vẻ mặt bất thiện.

Tóc trắng không còn, hoa văn cũng đã biến mất, hắn khôi phục dáng vẻ vốn có. Hắn không cột tóc, tóc đen bóng như tơ lụa bung xoã tới hông, trông có vài phần lười biếng. Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt, sau đó thầm giật mình, xoay người sang chỗ khác, quay lưng lại với hắn.

Nàng còn chưa mặc quần áo đâu! Sóng nước theo động tác xoay người của nàng nhẹ nhàng gợn lên. Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, cười đến có chút khinh thường: "Nàng trốn cái gì? Y phục của nàng là ta cởi, nên nhìn hay không nên nhìn ta cũng đã nhìn rồi."

Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

Nàng không nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng "sột soạt", không biết Tạ Lâm Nghiễn đang làm gì.

Ngay sau đó, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nước "rào", Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng muốn quay lại nhìn, nhưng khi nàng ý thức được cái gì thì nàng liền khựng lại. Cả người dán lên thùng gỗ, tay vịn thành thùng, dường như hận không thể đào cái động chui vào.

Tạ Lâm Nghiễn bước vào! Nàng còn chưa mặc gì đâu! Tạ Lâm Nghiễn đã tiến vào ngâm mình trong một cái thùng cùng nàng rồi!

"Chàng, chàng muốn làm gì?!" Giọng nói Sở Nghiêu Nghiêu cũng run lên, nàng cố gắng rụt người về phía thành thùng gỗ.

"Làm cái gì?" Tạ Lâm Nghiễn vẫn mang ý cười trong lời nói, dường như đang cố ý trêu đùa nàng: "Thùng lớn như vậy, thủy nhiều như vậy, một mình nàng tắm chẳng phải là rất lãng phí?"

Sau lưng có tiếng nước rất nhỏ, Sở Nghiêu Nghiêu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở cyar Tạ Lâm Nghiễn.

"Sở cô nương, tại hạ không mặc quần áo, nàng muốn quay lại nhìn không?"

Giọng điệu của hắn rất nhẹ, âm cuối trầm thấp, có chút quyến rũ khó hiểu. Có thể là nước quá nóng, Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy nặt và vành tai mình đều đỏ, nóng lên từng đợt.

"Vì, vì sao ta muốn xem?" Sở Nghiêu Nghiêu bị Tạ Lâm Nghiễn làm cho bối rối.

Hắn đang làm gì? Câu dẫn nàng ư? Không phải đồng sinh cộng tử chú đã giải rồi sao...

Đó chính là... thích nàng? Đã ra khỏi Trụy Ma Uyên rồi, không bị Trụy Ma Uyên ảnh hưởng, hiệu quả của yêu đan Cửu Vĩ Hồ không còn, vậy nên giảm bớt mới đúng... sao còn thích nàng như vậy?

Tạ Lâm Nghiễn cũng không thể là thèm muốn cơ thể nàng đấy chứ?

Nàng đang suy nghĩ miên man, liền cảm thấy lồng ngực của Tạ Lâm Nghiễn áp lên lưng nàng, trong nháy mắt, đầu nàng nổ tung.

Hắn thật sự... không mặc quần áo.

Tạ Lâm Nghiễn giơ cánh tay khoát lên thành thùng gỗ, vây cả người nàng trong khuỷu tay của hắn.

Tay Sở Nghiêu Nghiêu đặt ở thành thùng gỗ đều siết chặt, nhưng nàng không né tránh, hơi thở nàng cũng gấp rút khó hiểu. Khi dính chặt với hắn, nàng mơ hồ có cảm giác run rẩy toàn thân nhưng không là bị hắn doạ.

Tạ Lâm Nghiễn cúi đầu xuống, tựa cằm trên vai nàng, khi hắn nói chuyện, hơi thở của hắn như cố ý cọ nàng: "Ta còn tưởng rằng nàng sẽ giãy giụa chứ."

Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu ngoái lại nhìn hắn, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn. Có lẽ là bởi vì hơi nước quá nóng, đôi mắt hắn như thể bị phủ một tầng hơi nước, ánh mắt nhìn nàng vừa ôn nhu vừa thâm tình.

"Chàng chờ mong ta giãy giụa sao?" Âm cuối của Sở Nghiêu Nghiêu khẽ run không dễ phát giác.

"Chẳng qua là cảm thấy... Sở cô nương luôn luôn thẹn thùng, bây giờ lại dung túng tại hạ nhue vậy... Thật sự khiến ta thụ sủng nhược kinh."

Lời này thật ra... cũng nói không sai. Bây giờ Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy vô cùng bối bối, nhưng sau khi bị Tạ Lâm Nghiễn thẳng thừng vạch trần, nàng vẫn cảm thấy có chút mất mặt. Vừa định quay đầu không nhìn hắn nữa, Tạ Lâm Nghiễn liền ghé sát vào khẽ hôn một cái lên môi nàng.

Lông mi Sở Nghiêu Nghiêu run rẩy, quay đầu đi không nhìn hắn. Tạ Lâm Nghiễn cười khẽ một tiếng, lồng ngực của hắn cũng rung nhẹ, cười xong, bờ môi của hắn như có như không cọ qua vành tai, hai má nàng, rồi lại cắn khẽ.

Sở Nghiêu Nghiêu có chút khẩn trương, cả người nàng đều căng thẳng, trong phòng có tiếng nước rất nhỏ vang lên. Có vài lần Sở Nghiêu Nghiêu đều hoài nghi liệu có phải mình say hay không, hoặc là vẫn đang nằm mơ. Nàng đang cùng Tạ Lâm Nghiễn làm gì vậy?

Thật lâu, nàng nhỏ giọng hỏi: "Tạ Lâm Nghiễn... chàng thích ta sao?"

"Nàng đang hoài nghi cái gì?" Cánh tay Tạ Lâm Nghiễn vòng qua dưới nách nàng, ôm nàng vào trong lòng.

Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, cả người hơi run lên, tay vịn thùng cũng trượt xuống. Nàng định lấy tay Tạ Lâm Nghiễn ra, bàn tay đặt ở trên mu bàn tay của hắn, do dự một chút, cuối cùng không dùng sức, mặc kệ hắn được một tấc lại muốn tiến một thước sờ soạng nàng một phen.

"Nếu ta không thích nàng... bây giờ chúng ta được xem là cái gì?"

Dưới bàn tay Tạ Lâm Nghiễn là trái tim đập càng ngày càng kịch liệt của nàng. Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy mình thiếu dưỡng khí, đầu cũng bắt đầu mê man.

Cho nên, Tạ Lâm Nghiễn xem như là thổ lộ với nàng một lần nữa, cho dù không bị Trụy Ma Uyên ảnh hưởng, hắn cũng vẫn thích nàng?

Ma quỷ ám ảnh... Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được cảm khái một câu. Nàng cũng nói không rõ sau khi nghe thấy Tạ Lâm Nghiễn nói như vậy thì mình thấy vui vẻ hay là sợ hãi, chỉ mơ hồ có chút bất an, thậm chí sinh ra xúc động muốn chạy trốn. Nhưng Tạ Lâm Nghiễn ôm chặt nàng trong lòng, tránh về đi phía trước sẽ đụng vào bàn tay của hắn, lui về phía sau thì là lồng ngực vững chãi của hắn.

"Nghiêu Nghiêu." Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên cười trầm thấp, gọi tên của nàng: "Nàng đang sợ cái gì?"

Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, lập tức chột dạ, nàng lắp bắp nói: "Ta, ta không sợ hãi, chàng đừng có nói bừa."

"Thật sao?" Bờ môi của hắn kề bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi. "Thật?"

Sở Nghiêu Nghiêu điên cuồng gật đầu.

Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên cắn một phát vào vành tai nàng: "Sở Nghiêu Nghiêu, nàng cho rằng ta không nhìn ra nàng đang nghĩ gì sao?"

Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

Hắn nói bên tai nàng: "Kỳ thật nàng không cần cố lấy lòng ta, nếu ta thật sự muốn giết nàng, nàng lấy lòng ta thế nào cũng vô dụng."

Hơi thở của Sở Nghiêu Nghiêu nghẹn lại, lại nghe Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng: "Giống như nàng đã nói, ta căn bản không nỡ giết nàng." Hắn hơi ngừng một chút, tiếp tục nói: "Cho nên, cùng ta về Ma vực, cùng ta lập khế ước."

"Chàng thật sự định lập khế ước với ta?" Sở Nghiêu Nghiêu hơi ngạc nhiên, nàng ngoái đầu nhìn hắn, trong lòng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tạ Lâm Nghiễn vậy mà thật sự định cùng nàng lập khế ước? Nàng vẫn cho là, hắn nói như vậy ở Trụy Ma Uyên là vì đầu óc không thanh tỉnh.

Tạ Lâm Nghiễn lại bởi vì những lời này mà trầm mặt xuống: "Sở cô nương đây là định đổi ý sao?"

Ý uy hiếp trong giọng nói của hắn quá nặng, làm cho người ta nghi ngờ nếu tuyệt hắn thật thì có khả năng sẽ bị hắn bóp chết.

Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

Đây là cầu hôn sao? Đây quả thực giống như bức hôn...

"Ta không định đổi ý." Sở Nghiêu Nghiêu giải thích: "Chỉ là ta cảm thấy, Ma Tôn như chàng lại để ta làm đạo lữ, có phải khiến cho người ta cảm thấy có chút... Có chút khó tin hay không, dù sao ngoài thuần âm chi thể ra, tu vi ta cũng không cao."

Thần sắc hắn lúc này mới dịu đi vài phần: "Hoá ra nàng lo lắng người khác nghị luận. Nàng yên tâm đi, nếu có người dám nói về nàng, ta liền đi giết hắn."

Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

Nàng cũng không có ý này...

"Ý của ta là, nếu người khác biết ta là đạo lữ của chàng, sẽ không bắt cóc ta để uy hiếp chàng chứ?"

Ai ngờ Tạ Lâm Nghiễn nghe xong lời nàng nói thì cười lạnh, cực kỳ khinh thường hỏi: "Sở Nghiêu Nghiêu, nàng cảm thấy ta là người ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được sao?"

Câu "thê tử" này của Tạ Lâm Nghiễn khiến Sở Nghiêu Nghiêu mnhất thời sinh ra cảm giác cổ quái. Nàng ngoái đầu nhìn lại, nhìn hắn với ánh mắt có vẻ khác thường một cái, mới nói: "Kỳ thật chúng ta cũng có thể len lén không cho người khác biết."

Tạ Lâm Nghiễn đắc tội nhiều người như vậy, cho dù hắn không sợ, Sở Nghiêu Nghiêu cũng cảm thấy nguy hiểm.

Ai ngờ nàng vừa nói lời này ra, Tạ Lâm Nghiễn lại không vui: "Không được! Nàng nhất định phải cho ta danh phận!"

Sở Nghiêu Nghiêu: "?"

Hình như có chỗ nào không đúng nhỉ, nhưng không thể nói rõ là sao thế này???

"Vậy rốt cuộc chàng muốn thế nào?"

"Nàng theo ta về Ma vực, chúng ta cử hành đại điển song tu, chiêu cáo thiên hạ."

Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, hảo gia hỏa, đây là muốn cử hành hôn lễ còn gì, còn muốn thông báo khắp nơi. Sở Nghiêu Nghiêu thấy Tạ Lâm Nghiễn có thể không hiểu rõ tình cảnh của bản thân, với trình độ gây thù chuốc oán của hắn mà còn ngại hôn lễ không đủ náo nhiệt sao?

"Sau đó, giết hết người đến quấy rối là được rồi." Tạ Lâm Nghiễn lại cười lạnh bổ sung một câu.

Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

Tạ ma đầu, không hổ là Tạ ma đầu!

"Ngày vui như thế, thấy máu không tốt lắm..." Sở Nghiêu Nghiêu châm chước nói.

"Không sao, dùng để trợ hứng cho chúng ta."

"... Không phải chàng còn muốn giết thiên đạo sao?"

Tạ Lâm Nghiễn tựa hồ đã sớm nghĩ tới vấn đề này: "Chúng ta có thể chuẩn bị trước, chờ ta giết thiên đạo trở về, liền lập tức cử hành đại điển song tu." Sâu trong giọng nói hắn cất giấu không khí thô bạo dày đặc.

Nói đến đây, Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn, hắn cũng nhìn nàng chăm chú, hắn đang cười, thần sắc lại mơ hồ lộ ra cảm xúc cực kỳ điên cuồng nào đó, làm cho người ta nhìn một cái liền thấy e sợ.

Tim Sở Nghiêu Nghiêu đập nhanh khó hiểu, cuối cùng nàng cũng nhận ra chỗ không thích hợp. Không phải Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn hoài nghi sự xuất hiện của nàng có liên quan với thiên đạo sao? Cho nên hắn nói nhiều như thế ý là... Cho dù nàng thật sự là gian tế thiên đạo phái tới, hắn cũng phải giữ nàng bên cạnh, cùng lắm thì giết hết người dám ngăn cản.

Đúng, Tạ Lâm Nghiễn là người ngay cả thiên đạo cũng không sợ... Chỉ là, Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ đến, Tạ Lâm Nghiễn vậy mà lại mê luyến nàng như thế. Trạng thái của hắn đối với nàng bây giờ khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy dùng từ "mê luyến" này để hình dung là chính xác nhất.

Nàng không rõ, hắn thành thế này, đến cùng là vì yêu đan Cửu Vĩ Hồ hay là hắn thật sự thích nàng, hoặc là, hắn còn có âm mưu gì khác. Nàng cũng không rõ, tim mình đập kịch liệt như thế, đến cùng là vì sợ hắn, hay là vì thích hắn, hoặc là cả hai.

Sở Nghiêu Nghiêu tận lực làm mình thả lỏng, ghé sát vào lồng ngực hắn: "Tạ Lâm Nghiễn." Nàng nhẹ giọng gọi tên của hắn, bàn tay đặt ở trên mu bàn tay hắm chậm rãi đè lại, như là đang khích lệ hắn chạm vào mình.

Tay Tạ Lâm Nghiễn bất giác tăng thêm lực, Sở Nghiêu Nghiêu nức nở một tiếng, nhất thời mất thăng bằng trượt xuống, lại được hắn đỡ lấy. Nàng ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt ngậm chút nước mắt, ánh mắt có chút mơ màng.

Tạ Lâm Nghiễn rũ mi nhìn, giọng hơi khàn khàn, hắn hỏi: "Đau?"

Người hàng năm tập kiếm trên tay đều có vết chai, xác thật làm nàng hơi đau, nhưng còn có chút cảm giác khác thường. Nàng kỳ thật... Rất thích.

Thật lâu, Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu, nàng vươn tay về phía sau tìm kiếm ở trong nước. Cổ tay nàng bị Tạ Lâm Nghiễn nắm lấy, thanh niên nhíu mày nhìn nàng, thần sắc có chút khác thường.

Sở Nghiêu Nghiêu nói: "Không thể chỉ có chàng sờ ta được, bằng không ta quá thua thiệt rồi."

Tạ Lâm Nghiễn heo nheo mắt lại, ánh mắt càng sâu thẳm, cánh tay của hắn trượt xuống ôm hông của nàng lật nàng lại. Bốn mắt nhìn nhau, tim Sở Nghiêu Nghiêu đập nhanh hơn. Nước thật sự quá nóng, hun nàng chóng cả mặt, hơi thở càng thêm gấp rút.

Tạ Lâm Nghiễn thật sự là quá... Đuôi tóc ngâm ở trong nước, ướt sũng, trên lồng ngực của hắn trần trụi, tóc đen và môi đỏ tươi tương phản rõ ràng.

Tạ Lâm Nghiễn kéo cổ tay nàng, từ từ đặt bàn tay nàng trên lồng ngực của hắn, ánh mắt của hắn nóng bỏng như có thể nướng chín người khác.

"Nghiêu Nghiêu." Tên của nàng phát ra từ miệng hắn, bởi vì âm điệu quá thấp nên giống một lông vũ mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, ngứa đến đáy lòng.

Hắn chậm rãi dùng sức đè lòng bàn tay nàng: "Nàng có thể mmuốn làm gì ta thì làm."

Giọng hắn có chút khàn khàn, âm cuối ép xuống trầm thấp lại dễ nghe, Sở Nghiêu Nghiêu gần như không dám nhìn hắn, tay nàng trượt từng chút vào trong nước, trầm vào đáy nước. Hơi thở của Tạ Lâm Nghiễn rõ ràng rối loạn, hắn đột nhiên nhíu mày nhẹ "hừ" một tiếng, cánh tay chống ở thùng gỗ phía sau nàng, thuận thế vùi đầu vào trong hõm vai nàng. Hơi thở hắn rất nặng, Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng buông tay ra, có chút mờ mịt cúi đầu nhìn hắn.

"Không sao." Tạ Lâm Nghiễn lại đè mu bàn tay của nàng, nhếch môi cười: "Sở cô nương như vậy, tại hạ rất thích."

Mặt Sở Nghiêu Nghiêu lập tức đỏ lên: "Chàng đừng gọi ta như vậy."

"Vì sao?" Hắn gối lên xương quai xanh của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng, gương mặt vô tội như không hiểu thật, tóc nửa ẩm ướt vắt trên vai nàng, có hơi ngứa.

Bọn họ rõ ràng đang... vậy mà Tạ Lâm Nghiễn còn chững chạc đàng hoàng mở miệng một tiếng "Sở cô nương", Sở Nghiêu Nghiêu quả thực xấu hổ muốn nổ tung, trong lòng thậm chí cảm thấy tội lỗi. Vị này chính là Tạ Lâm Nghiễn, hắn là Tạ ma đầu, nam chính nam tần văn không couple. Nàng đang làm gì với hắn??? Nếu như bị độc giả khác biết, nàng sẽ bị đánh đi!!

"Nghiêu Nghiêu." Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên bất mãn với việc nàng thất thần, càng dùng sức đè mu bàn tay của nàng: "Tiếp tục."

Quên đi, Sở Nghiêu Nghiêu an ủi bản thân, dù sao là Tạ Lâm Nghiễn người ta tự nguyện, nàng rũ mi nhìn thoáng qua người gối trong lòng nàng. Ma xui quỷ khiến, nàng vươn một cánh tay từ trong nước ra ôm cổ của hắn.

Tay Tạ Lâm Nghiễn còn chống ở thành thùng phía sau nàng, hắn vì động tác của nàng mà siết chặt cánh tay, ôm chặt nàng, thở hổn hển bên tai nàng. Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy vành tai mình nghe đến tê dại, sao âm thanh của hắn lại như thế, như thế... Nàng nhất thời không biết nên dùng từ gì để hình dung.

Tạ Lâm Nghiễn hơi dùng sức, chống người lên, ngước mắt nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, vài sợi tóc ướt dính trên khóe môi hắn, hắn nhỏ giọng hỏi: "Nghiêu Nghiêu, vì sao lại thư thái như vậy? Là vì như thế vốn rất thoải mái... Hay là vì người cùng ta làm như thế là nàng?"

Thế mà hắn lại hỏi những lời như vậy! Sở Nghiêu Nghiêu đương nhiên không trả lời được vấn đề này. Trong nguyên tác vẫn luôn giải thích việc hắn không yêu đương là do lãnh đạm, nhưng hôm nay Sở Nghiêu Nghiêu cũng xem như nhìn hiểu, hắn đâu phải lãnh đạm, hắn là hận không thể nhiệt tình hơn, trời biết trước kia đến cùng là như thế nào mà hắn thành thế này?

Tạ Lâm Nghiễn cúi đầu hôn nàng, chậm rãi trượt xuống dừng ở cằm của nàng. Rất nhanh, cả người hắn đều chìm vào trong nước, từng lọn tóc đen trôi bồng bềnh trên mặt nước. Vẻ mặt Sở Nghiêu Nghiêu bỗng lóe vài phần hoảng sợ, nàng cơ hồ đứng không vững, khoát cánh tay lên thành thùng mới miễn cưỡng giữ vững.

Tạ Lâm Nghiễn chìm ở trong nước, hắn đang hôn nàng. Ngâm lâu như vậy, cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn dùng cách đặc thù gì mà nước vẫn ấm không lạnh đi. Sở Nghiêu Nghiêu ngửa đầu nhìn trần nhà, hơi nước lượn lờ, nàng hoài nghi cả gian phòng đều bị ẩm ướt. Nước rất nóng, nóng đến khiến người mê man, gợn sóng thỉnh thoảng đụng vào thành thùng gỗ phát ra tiếng nước.

Sở Nghiêu Nghiêu khẽ cắn môi, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không nổi phát ra tiếng, nước mắt chảy ra, móng tay của nàng bấu víu vào thùng gỗ, trông có chút bất lực.

Cuối cùng, "ào" một tiếng, Tạ Lâm Nghiễn ngoi lên. Tóc của hắn hoàn toàn ướt, từng lọn rũ xuống bên tai, nhỏ nước liên tục. Nước trong suốt đọng trên lông mi hắn, theo động tác chớp mắt lăn xuống. Bởi vì nhịn thở lâu, hắn thở dồn dập, lồng ngực phập phồng.

Sở Nghiêu Nghiêu thấy mệt lả, trượt xuống dọc thùng gỗ, Tạ Lâm Nghiễn đưa tay đỡ nàng kéo nàng lên. Hắn kéo cánh tay Sở Nghiêu Nghiêu quấn lên cổ mình, trán dựa vào nàng, hô hấp vẫn rất gấp gáp.

Sở Nghiêu Nghiêu đảo mắt qua đôi môi ướt át hồng hào của hắn thì tim càng đập nhanh hơn.

"Chúng ta ra ngoài?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi.

Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ mình còn tiếp tục ngâm trong nước ấm như vậy có thể sẽ ngất đi, nàng nhanh chóng gật đầu.

Tạ Lâm Nghiễn liền ôm nàng từ trong thùng gỗ ra ngoài, kéo y phục khoát ở một bên qua lau nước trên người bọn họ. Khi ở trong nước, ít nhất còn có thể giảm tầm nhìn, ra khỏi nước, nhìn một cái là không sót chút gì, Sở Nghiêu Nghiêu đỏ mặt nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Ta tự mặc y phục."

Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng một chút, thần sắc có chút khác thường. "Có thể không mặc không?"

Sở Nghiêu Nghiêu: "???"

Không đợi nàng kịp phản ứng, Tạ Lâm Nghiễn đã ôm nàng lên giường, xoay người đè lên, hắn cười tà khí mười phần: "Nghiêu Nghiêu, ý của ta là... tiếp tục trên giường."

Hắn kéo chăn qua, phủ lên hai người.

Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

Không phải nàng cười nhạo Tạ Lâm Nghiễn đâu, nhưng trên người hắn có khóa tình cổ, ngoài ôm nàng hôn vài cái thì hắn còn có thể làm được gì???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.