Sở Nghiêu Nghiêu tựa vào lòng Tạ Lâm Nghiễn, trán của nàng vùi sâu trên ngực hắn, trong lòng dường như được thứ gì đó lấp đầy, đó là cảm giác thoả mãn và kiên định. Tại thời khắc này, nàng đột nhiên không muốn suy nghĩ gì hết, cho dù là về hiện đại hay là cứu vớt thế giới, nàng đều không muốn quan tâm, nàng chỉ muốn cứ như thế này, được hắn ôm vào lòng, vĩnh viễn ở cùng hắn.
Tạ Lâm Nghiễn đến khiến cho mọi chuyện dường như đều trở nên không quan trọng nữa, dường như chỉ có hắn là chân thật... Nàng thích Tạ Lâm Nghiễn, thích không kiềm chế nổi...
"Tiểu kiều thê, đừng khóc" Tạ Lâm Nghiễn vuốt tóc nàng, nhẹ giọng dỗ dành. "Có ta ở đây, không ai bắt nạt nàng được."
Phát triển đến bước này, cục diện đã hoàn toàn xoay chuyển. Tạ Lâm Nghiễn một tay ôm Sở Nghiêu Nghiêu, một tay cầm kiếm, mũi kiếm chậm rãi nâng lên, chỉ về phía Lý Vãn Trần ở đối diện, hắn cười lạnh nói: "Đại sư huynh còn muốn ngăn cản sao?"
Lý Vãn Trần không nói gì, hắn đứng ở cửa vào đại điện, bình tĩnh nhìn Tạ Lâm Nghiễn, bình tĩnh đến mức dị thường, như là chắc chắc gì đó, đó là biểm cảm chỉ bộc bộ ra khi nắm chắc phần thắng.
Tạ Lâm Nghiễn nhăn mày, tay cầm kiếm bất giác siết chặt hơn. Hắn không sợ Lý Vãn Trần, trước giờ đều chưa từng sợ, mấy trăm năm qua, trong tất cả các cuộc tỷ thí, Lý Vãn Trần chưa từng một lần thắng hắn, cho nên mỗi lần đối đầu với Lý Vãn Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cau-dan-ta/2435888/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.