Tự mình say mê xem như đã rất ngu ngốc, còn nhiều ngày như vậy. Phí Hiên một ngày lại một ngày làm quen với sự tồn tại của An Sênh. Hôm nay chợt tỉnh lại sau cơn đại mộng, nói không khó chịu là giả.
Anh có cảm tình với An Sênh, động tâm vì cô, nhân lúc tình cảm còn chưa sâu nặng, anh không nên hãm sâu. Phí Hiên từ nhỏ đến lớn được nâng trong lòng bàn tay, tự cao kiêu ngạo, anh có ngốc mới tặng không trái tim cho người khác chà đạp.
Anh đã ngu ngốc nhiều ngày như vậy, nghĩ lại bản thân trước mặt An Sênh cố gắng làm cô vui vẻ, nhưng chung quy cũng chỉ là ép buộc cô. Anh còn có thể không thông suốt sao?
Nhưng lúc nhìn An Sênh đi ra ngoài, đôi giày anh thích nhất còn bị mang đi. Đây chính là đôi giày một người anh em mang từ nước ngoài về cho anh!
Phí Hiên biết đã là một người đàn ông “hảo hán” thì nên để người đi, nhưng anh nhìn tuyết rơi bên ngoài, đôi giày kia đạp trên tuyết còn có thể giữ sao?
Vì thế anh không chút suy nghĩ, chân trần đuổi theo, lao ra cửa phòng bệnh, tại cửa thang máy kéo An Sênh vừa mới bước vào trong ra.
Đừng hỏi vì cái gì không đi thang bộ, giằng co cả đêm, thân thể An Sênh còn chưa phục hồi thể lực, nào còn khí lực để leo thang chứ.
Lúc trước bị bắt về, An Sênh còn có thể bình tĩnh, nhưng lúc này gặp Phí Hiên đi tới như một cơn lốc, biểu tình trên mặt như cô cỗm hết tài sản nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-can-ba-chiem-huu/965294/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.