Editor: Endy. 
An Sênh dán lưng vào thang máy, trừng lớn mắt nhìn bàn tay trước mặt, cửa thang máy từ từ mở ra. Cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra lý do nào để thoái thác, giải thích chuyện đêm hôm khuya khoắt cô chạy ra ngoài làm cái gì. 
Cửa thang máy mở ra, An Sênh giương mắt nhìn, cả người nín thở, nghẹn đến mặt đỏ bừng. 
Ngoài cửa có hai người bước vào, một người là đàn ông, người còn lại là một người phụ nữ trung niên. Hai người đều mang vẻ mặt u sầu, nhìn thấy An Sênh dựa vào vách thang máy, tay còn cào vào tay vịn, bộ dáng đứng không vững, lại thấy cô còn mặc đồ bệnh nhân. Hai người liếc mắt nhìn nhau, người đàn ông hỏi. 
“Cô gái, cô làm sao vậy?” 
An Sênh hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đứng thẳng, lắc đầu nói, “Không có việc gì…” khoé miệng cô giật giật, nở một nụ cười cứng nhắc. 
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh bấm nút thang máy, An Sênh gắt gao nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại. Bỗng nhiên cánh tay cô bị người khác chạm một cái, doạ cô giật nảy người. 
“Cô muốn đi tầng mấy?” Người đàn ông chỉ xuất phát từ lòng hảo tâm, không nghĩ An Sênh sẽ sợ như vậy. 
“Lầu một.” An Sênh hung hăng nhắm chặt mắt, tựa vào vách thang máy, tự trấn định sau một hồi khẩn trương đến muốn rút gân. 
Phí Hiên hẳn là còn đang ngủ. Rất nhanh đã đến lầu một, An 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-can-ba-bi-benh-kieu/2492563/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.