Editor: Uniirr 
Ngụy Ánh Thư nghe vậy, vô ý thức quay đầu nhìn mẫu thân cùng cữu cữu. 
Nhìn hai người hưng phấn, hốc mắt đỏ lên, bờ môi run rẩy, cho rằng vui vì mình thắng, đều là đại thù sắp báo được. 
Không có nửa phần hoài nghi, nụ cười trên mặt của Ngụy Ánh Thư rút đi, thần sắc lạnh như băng nói: "Tâm tình của Bùi cô nương lúc này ta có thể hiểu được, nhưng cần gì phải ăn nói bừa bãi, làm ra hành vi tiểu nhân?" 
Mấy thiếu niên lấy công tử Thượng thư cầm đầu cũng mở miệng, nhìn Bùi Lương bằng ánh mắt tràn đầy chán ghét, khinh bỉ nói: "Ngụy cô nương không cần khách khí, Bùi gia từ gốc rễ đã nát, loại người thấp kém nuôi ra tiểu nhân, sớm đoán được ngươi có chơi không có chịu." 
"Chỉ là không nghĩ tới, nói không giữ lời thì cũng thôi đi, thế mà còn ngậm máu phun người." 
"Đúng vậy, Đại nương cùng Ngụy thúc chất phác thuần hậu, nhiều năm qua rất vất vả, đều do Bùi gia ban tặng. Ngươi lại dám há miệng nói xấu, vậy mà Ngụy cô nương còn thương tiếc ngươi lúc đó tuổi nhỏ, nhân quả chẳng giận lây sang ngươi." 
Ngụy Ánh Thư cười lạnh: "Như thế xem ra ngược lại là ta ý nghĩ hão huyền, cảm thấy người mà Bùi Chính Đức nuôi lớn sẽ khác." 
Bùi Lương không để ý mấy người này, ánh mắt nhìn Ngụy mẫu cùng Ngụy cữu cữu, ánh mắt lộ ra sự mỉa mai. 
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban ||||| 
"Lúc trước tổ phụ nhớ tình thầy trò, thà rằng cõng thanh danh nói không giữ lời, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cam-nham-kich-ban-tra-xanh/944733/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.