Chương trước
Chương sau
Buổi tiệc rượu diễn ra được nửa chừng, có một vài người nhận ra Tô Mộc và Tiểu Bạch nên cũng cầm theo ly rượu vang đến trò chuyện xã giao làm quen vài câu rồi mau chóng rời đi.

Long Quân Dao vẫn đứng đó nhưng tuyệt nhiên hầu như không có một ai dám đến gần, cô lúc đó trông vô cùng đáng sợ, cái dáng vẻ của cô như muốn nói là kẻ sống chớ lại gần, kẻ muốn sống thì càng không nên bén mảng đến chỗ của cô.

Cô ngồi một chỗ nhâm nhi ly rượu trong tay cùng Tiểu Bạch và Tô Mộc, còn Hồ Lô lần đầu tiên được đưa đến mấy chỗ như thế này thì vô cùng vui vẻ mà ngồi ăn mấy cái bánh ngọt.

Nhìn dáng vẻ của Long Quân Dao lúc này thì cả hai người Tô Mộc và Tiểu Bạch cũng có hơi sợ nên cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô mà không nói lời nào.

Chắc là do tâm trạng của cô không được tốt.

Một tật vô cùng xấu của Long Quân Dao đó là chỉ cần có một thứ gì đó khiến cô cảm thấy khó chịu, thì y như rằng cô như biến thành một người khác vô cùng đáng sợ.

Long Cẩm Vân đứng từ xa nhìn thấy Tô Mộc và Tiểu Bạch ngồi bên cạnh cô thì ông ta cũng thầm đoán được có lẽ người đang ngồi ở giữa cả hai chính là vị tổng tài thần bí của thương hiệu thời trang đình đám mấy năm gần đây, và cũng chính là người luôn đối địch với tập đoàn của ông ta mà không có một lý do nào.

Long Cẩm Vân cũng không suy nghĩ nhiều mà dẫn theo đứa con gái cưng đi đến chỗ của Long Quân Dao, ông ta khi này cất giọng chào hỏi cô:

“Xin chào, cô chắc là người sáng lập cũng như là tổng tài của thương hiệu thời trang đang nổi tiếng mấy năm gần đây đúng không?”

Không đáp lời, Long Quân Dao hơi dừng động tác uống rượu lại, cô đặt ly rượu xuống bàn rồi chậm rãi quay lại nhìn hai người.

Long Thi Tịnh vừa nhìn thấy người này là Long Quân Dao thì cả gương mặt ngay lập tức trở nên tái xanh rồi có lúc lại chuyển sang sắc trắng.

Long Quân Dao chậm rãi quét mắt nhìn hai người sau đó liền làm như lơ là đảo mắt nhìn sang hướng khác.

“Ông chắc là Long Cẩm Vân, tổng tài của tập đoàn Long Thị luôn hô mưa gọi gió suốt mấy thập kỷ đúng không?” Long Quân Dao bỗng lên tiếng hỏi ngược lại, nhưng không hiểu sao nghe trong giọng nói của cô hình như chứa một cỗ khinh bỉ nồng đậm.

“Quá khen! Quá khen! Nhưng cô vẫn còn trẻ như vậy mà có thể tự lập công ty, tự tạo lập thương hiệu riêng thì quả thực rất tài giỏi.” Long Cẩm Vân mặc dù biết được người nọ đang mỉa mai mình nhưng ông ta cũng không tức giận mà cười nói.

“Tài giỏi? Nhưng tôi cũng đâu có giỏi được như ông Long và Long tiểu thư đây, chưa kể là còn có Long phu nhân. Quả thực mà nói thì tôi làm sao có thể sánh bằng được gia đình ba người cơ chứ.” Long Quân Dao lại cười, một nụ cười kỳ quái.

Long Cẩm Vân càng đứng trò chuyện với Long Quân Dao thì càng cảm thấy khó chịu và bí bách trước thái độ thù địch vô cùng rõ ràng của cô, vậy nên ông ta cũng không biết nên nói tiếp vấn đề gì để có thể lôi kéo lại mối quan hệ.

Tuy không hiểu lắm mấy ẩn ý trong lời nói của cô, nhưng ông ta cũng cười cười cho qua rồi cố tìm một chủ đề nào đó khác.

“À, đúng rồi! Không biết hôm nay cô chuẩn bị món quà gì cho con gái tôi nhỉ? Nếu không chuẩn bị cũng không sao, dù sao tôi mời cô là muốn có thể trở thành bạn với cô, nhưng không ngờ cô lại trẻ tuổi đến vậy. Đúng là tuổi trẻ tài cao!”

“Cần gì phải trở thành bạn cơ chứ. Dù sao thì tôi và Long tổng đây vốn dĩ đã thân thiết rồi. Còn về quà tặng, hôm nay là sinh nhật của Long tiểu thư thì tôi làm sao không tặng quà cho được. Nói thật thì tôi đã tặng cho Long tiểu thư một món quà lớn rồi. Tại ngài không biết đó thôi.” Long Quân Dao vừa nói vừa cười, nói xong thì liền đưa ly rượu lên bên môi nhấp một ngụm nước đỏ tươi như máu.

Càng cố đứng lại tìm chủ đề để nói chuyện làm thân thì cuộc nói chuyện giữa Long Cẩm Vân và Long Quân Dao càng trở nên kỳ quặc và đi vào đường cùng.

Thật không hiểu vì sao bầu không khí giữa hai người này căng thẳng đến nổi khiến cho những người xung quanh cũng chẳng dám bén mảng đến gần.

Nữ chính Long Thi Tịnh lúc này gương mặt đã xanh rờn, còn môi thì trắng bệch, cô ta không dám ngước mặt lên nhìn Long Quân Dao lấy một cái.

Cảm thấy càng nói thì càng không ổn, Long Cẩm Vân khi này chỉ đành nói thêm vài câu xã giao thông thường rồi mau chóng đưa con gái rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của ông ta và nữ chính, Long Quân Dao chợt híp mắt lại đầy gian xảo cùng quỷ quyệt.

Trong lúc vẫn còn hướng mắt nhìn theo hướng rời đi của hai người nọ, bỗng cánh tay nhỏ của Hồ Lô ôm lấy chân của cô.

“Papa, papa không sao chứ? Gương mặt của papa vừa rồi rất đáng sợ. Có phải papa bị đau ở đâu không?” Hồ Lô ngước đôi mắt to tròn đã hơi ngấn lệ nhìn cô hỏi.

“Không có, papa không sao.” Thu lại bộ dạng như hung thần ác sát, Long Quân Dao trở lại bình thường mà mỉm cười rồi bế Hồ Lô lên rồi đáp lời.

Thấy cô đã không còn đáng sợ như ban nãy thì thằng nhóc liền liều mạng ôm chặt lấy cô.

Khi nãy, nhìn papa rất đáng sợ, Hồ Lô không thích papa giống lúc nãy.

Tô Mộc và Tiểu Bạch lúc đấy không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng rồi quay sang nhìn người nữ nhân đang ôm lấy đứa bé trai trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.