Chương trước
Chương sau
Có lẽ, do công chính Lãnh Viêm không thể giúp thụ chính Tiểu Ngư, nên bây giờ y liền chuyển sang viết thư bày tỏ ấm ức thương tâm với vị nhiếp chính vương Lãnh Hàn, và y không quên tỏ ra thương tâm về việc nô tỳ của mình bị Long Quân Dao xử tội chết.

Và hầu như, nội dung bên trong lá thư mà thụ chính đã viết hoàn toàn không đúng sự thật. Mà tất cả mọi chuyện đều đã bị cắt xén mất và bức thư gần như trở thành một tờ sớ kể tội Long Quân Dao.

Nhận được thư và cảm thấy thương sót cho người tình bé nhỏ của mình khi bị kẻ khác ức hiếp, nhiếp chính vương Lãnh Hàn cuối cùng cũng phải đi một chuyến vào cung.

Vừa vào cung, hắn liền chạy như bay đến Phượng Hoàng cung của Long Quân Dao đang ở. Chẳng thèm gõ cửa lấy một cái, Lãnh Hàn đẩy tung cánh cửa khí thế bước vào.

Bước vào bên trong Phượng Hoàng cung, đập vào mắt hắn là hình ảnh người nữ nhân xinh đẹp đến mức câu hồn đoạt phách, nàng ta trong bộ y phục mang theo huyết sắc lộng lẫy đang nằm lười biếng trên tháp mỹ nhân.

Nhìn nữ nhân trước mắt, bỗng bên ngực trái của công chính Lãnh Hàn chợt nảy lên một nhịp. Hắn đã vào cung và chạm mặt với vị hoàng hậu này vô số lần nhưng hắn chưa bao giờ nhận ra nàng ta lại xinh đẹp đến mức này.

Mi tâm hơi nhíu lại, Lãnh Hàn hơi cúi người hai tay chắp vào nhau, rồi giọng nói dõng dạc trầm lạnh có chút khàn đục của hắn vang lên khắp không gian của Phượng Hoàng cung.

“Thần bái kiến hoàng hậu nương nương!”

Vẫn còn cúi người hành lễ, hắn hơi ngước mắt lên nhìn trộm người nữ nhân đang nằm trên tháp.

Long Quân Dao lười nhác nằm trên tháp không nhanh không chậm từ từ mở mắt ra rồi nhìn sang người vừa mới đến.

Bị đôi mắt đen huyền như một hố sâu vô tận của Long Quân Dao nhìn, khi này cả thân thể của Lãnh Hàn bỗng hơi run lên.

Công chính bị nhìn đến cả thân thể đều nóng lên, ánh mắt ấy cũng quá xinh đẹp và sắc lạnh rồi.

“Nhiếp chính vương cần không cần đa lễ!”

Giọng nói lạnh nhạt hơi trầm của Long Quân Dao vang lên, thì càng khiến cho Lãnh Hàn cảm thấy dường như thân thể hắn đang bị cả đàn kiến bò khắp người vô cùng ngứa ngáy.

Công chính cứng đờ thân thể, hắn đứng thẳng người không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của người nữ nhân ngồi đối diện. Hắn cố gắng né tránh hết mức có thể để không chạm mắt với nàng ta.

“Thần hôm nay đến đây là vì chuyện gì có lẽ hoàng hậu nương nương biết rõ!”

“Ta biết rõ? Không biết nhiếp chính vương đại nhân đến đây là vì chuyện gì? Ta thật sự không biết là chuyện gì a!” Long Quân Dao bày ra vẻ mặt láu cá nhìn người nam nhân trước mắt hơi nhếch môi lên rồi đáp.

Dường như bị vẻ mặt láu cá của cô kích thích, cổ họng của vị công chính khi này bỗng trở nên khô khốc, hắn khẽ nuốt nước bọt rồi đáp lời cô:

“Đó chính là vụ việc về người nô tỳ của Tiểu Ngư công tử. Hoàng hậu nương nương, ta không biết hắn đã làm gì để người ra tay tàn độc đến thế. Chỉ là một ả cung nữ nhỏ nhoi mà người cũng có thể ra tay.”

“Hửm? Là chuyện đấy à? Tiểu Ngư công tử đã nói với nhiếp chính vương đại nhân như thế?” Long Quân Dao vẫn còn nằm trên tháp, cô lúc này híp đôi mắt tinh xảo của mình lại nhìn công chính.

“Hoàng hậu nương nương, xin người đừng nói sang chuyện khác.”

“Được được được! Thế ta sẽ không nói sang chuyện khác vòng vo thêm nữa!” Long Quân Dao vốn đang nằm trên tháp thì chợt chống người ngồi dậy, rồi nhìn thẳng thân hình đứng thẳng tấp trong bộ y phục màu đen của công chính. Lúc này, không để công chính hắn lên tiếng, cô tiếp tục nói:

“Nếu là chuyện đấy thì ta xin hỏi nhiếp chính vương đại nhân. Nếu ngươi phát hiện ra kẻ muốn đầu độc ngươi, và kẻ đó đã bị bắt tại trận thì ngươi sẽ làm gì?”

“... giết không tha!” Lãnh Hàn hơi đanh mặt lại trước câu hỏi của Long Quân Dao một lúc rồi mới lên tiếng đáp.

“Đấy! Nếu là nhiếp vương đây thì ngươi cũng sẽ giết kẻ đó. Vậy tại sao khi ta bắt được kẻ muốn giết chính mình thì lại không được giết? Ta không biết Tiểu Ngư công tử đã nói gì với nhiếp chính vương đại nhân đây. Nhưng Long Quân Dao ta sẽ không bao giờ giết người vô cớ, nếu ngươi không tin thì cứ việc đến thái y viện mà tìm người để hỏi hoặc ra ngoài tìm cung nữ hoặc thị vệ để hỏi. Ta mệt rồi! Mời nhiếp chính vương đại nhân rời đi cho!” Long Quân Dao nói rồi liền đuổi người.

Bị đuổi, công chính Lãnh Hàn vẫn còn đứng tại chỗ suy nghĩ đều gì đó rồi ngước lên nhìn nữ nhân trước mắt. Sâu trong ánh mắt của hắn chợt lóe lên vài tia tiếc nuối khi phải rời đi quá sớm.

Thế nhưng rồi do không muốn tiếp tục làm phiền người kia nghỉ ngơi, vì hắn nghe nói vị hoàng hậu này rất yếu nhược. Hành lễ với người nữ nhân này xong, công chính đẩy cửa bước đi rời khỏi Phượng Hoàng cung.

\-\-\-\-\-\-\-\-

Trong suốt đường đi, Lãnh Hàn luôn trong trạng thái suy nghĩ gì đấy. Và rồi nghĩ đến những bức thư mà thụ chính đã gửi cho hắn thì liền đen mặt.

Cứ đi như thế, không biết bản thân đang đi đến đâu, nhưng đến khi dừng bước thì Lãnh Hàn chợt nhận ra hắn đang đứng trước cửa thái y viện.

Đẩy cửa bước vào, hắn gặp vài người thái y rồi bắt đầu tra hỏi những người đó. Và kết quả cuối cùng hắn nhận được chính là lời nữ nhân kia nói mới là sự thật, còn người mà bản thân luôn tin tưởng và yêu chiều lại là kẻ đang nói dối, lừa gạt hắn.

Mặt đã lạnh thì nay càng lạnh hơn. Hắn mang theo tâm trạng tồi tệ rời khỏi hoàng cung mà quên mất cả việc đến bái kiến công chính Lãnh Viêm.

Lãnh Hàn hắn nửa đời tinh tường mọi thứ, vậy mà lại bị một tên nam sủng dắt mũi. Công chính khi này âm trầm quay trở về nhiếp vương phủ, hắn sống đến tận bây giờ vẫn chưa có ai dám lừa gạt hắn nửa lời. Thế nhưng, Tiểu Ngư y dám lừa hắn? Được, nếu y đã có gan lừa hắn thì đừng trách hắn vô tình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.