Tiếng gió lao xao lùa qua ô cửa kính xe, như đang thổi vào tai Uyển Như những lời thủ thỉ rất đỗi ngọt ngào. Vành mắt nóng hổi, lời nói dường như bị nghẹn lại nơi cổ họng,nhất thời không thể thốt ra, cô chỉ có thể gật đầu xem như đáp lại câu hỏi của Lục Ảnh Quân qua màn hình điện thoại
Mặc dù cách một màn hình điện thoại nhưng Lục Ảnh Quân cũng dường như có thể cảm nhận ra được sự khác thường của cô, chân mày anh nhíu lại, giọng điệu có chút lo lắng
" Bị làm sao? xảy ra chuyện gì?"
Cô lắc đầu nguầy nguậy
" Không có…Chỉ là…có chút buồn ngủ rồi"
Anh như bị cô chọc cười, cả gương mặt đều giãn ra
" Đúng là heo lười, được rồi…mau đi nghỉ ngơi"
" Ưm…"
Màn hình điện thoại vừa tắt, bầu không khí lại yên tĩnh trở lại, Uyển Như có chút lưu luyến áp điện thoại vào lồng ngực mình, hai mắt đỏ hoe nhìn ra ngoài cửa sổ xe
Trợ lý Hàn bên này nhìn thấy tất cả mọi chuyện, anh cúi đầu khẽ cười, nhưng đâu đó trong lòng lại đau đáu một chút bất an không rõ
" Cô Tống, đã đến Tống gia rồi ạ!"
Uyển Như lúc này nghe trợ lý Hàn nói liền vội vã cúi đầu ái ngại
" Thật ngại quá, đã làm phiền anh rồi"
" Cô Tống đừng khách sao, đây đều là việc tôi nên làm"
Trợ lý Hàn cười xòa đáp lại
Uyển Như bước xuống xe, lịch sự cúi đầu tạm biệt với trợ lý Hàn, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-benh-kieu-xin-dung-yeu-toi/3512992/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.