Bà nội Lục ánh mắt thâm trầm, có chút nghiền ngẫm nhìn một lượt Uyển Như, bà rất hiểu đứa cháu này của bà, trước giờ không phải là người sẽ dễ dàng ra mặt nói thay cho người khác, vậy mà hôm nay ở trước mặt bà lại lên tiếng bảo vệ cho cho người ngoài, đã vậy người ngoài này còn là một cô gái
Bà đặt đôi đũa trên tay xuống bàn, tinh quang trong ánh mắt bà lóe lên nhưng rất nhanh liền tắt, nếu không tinh ý sẽ không bao giờ nhìn thấy
Nhưng một chút mâu quang này của bà lại bị Phí Nam Dạ đang ngồi đối diện nhanh ý bắt được, anh hơi cúi đầu, đưa tay chỉnh chỉnh gọng kính, gương mặt có chút trầm tư
Bà nội Lục nhìn về phía Uyển Như nở nụ cười hiền hòa
" Mắt nhìn người của Quân Quân nhà bà trước giờ luôn rất cao, người mà được đích thân nó chọn, bà tin nhất định không phải người tầm thường… cháu nói xem có phải không Quân Quân!?"
Dứt lời bà không quên đảo mắt nhìn về phía đứa cháu trai mà bà yêu quý nhất
Vẫn gương mặt hiền hòa cùng nụ cười từ ái ấy, mặc dù bây giờ bà đã hơn 70 tuổi nhưng Lục Ảnh Quân vẫn nhìn thấy sự tinh anh và nhạy bén trong ánh mắt của bà dường như theo năm tháng thời gian lại càng trở nên sắc sảo hơn, người khác có thể không hiểu bà nhưng bà là bà nội của anh làm sao anh có thể không biết những ý vị sâu sa trong lời nói của bà
Anh chỉ im lặng nhìn bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-benh-kieu-xin-dung-yeu-toi/3376525/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.