Mở mắt ra ,đập vào mắt Uyển Như là trần nhà trắng xóa và mùi thuốc sát trùng quanh quẩn trong khoang mũi cô chợt nhớ lại một màn cứu người tối hôm qua rồi bị xe đụng trúng ,Uyển Như gượng mình ngồi dậy thì đầu cô liền truyền đến một trận đau, đau giống như là sắp bị nứt ra đến nơi vậy. 
"A..đau quá...đau quá!" Cô rên rỉ kêu lên , hai tay ôm lấy đầu sờ vào chỉ toàn thấy băng gạt bỗng cô nghe thấy một tiếng gọi thản thốt: 
" Giai Kỳ, con tỉnh rồi sao" một người phụ nữ độ tuổi trung niên ăn mặc sang trọng theo sau là một người đàn ông cũng đã luống tuổi trên người còn mang một thân tây trang bước đến bên giường cô ngồi xuống sờ vào đầu cô hỏi: 
" Sao vậy? đầu con đau sao..để mẹ gọi bác sĩ cho con nhé" nói rồi nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng. 
"Hai người là ai vậy??"Cô ngơ ngác nhìn hai người đang đứng trước mặt mình giọng khàn khàn hỏi.. 
"Giai..Giai..Kỳ..con..con nói gì vậy?" câu hỏi của Uyển Như khiến cho cả hai người đang đứng trong phòng khuôn mặt từ màu đỏ dần chuyển sang tái mét cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp không rõ ràng 
"Giai Kỳ..Con..con không nhận ra ba mẹ sao??" giọng bà run run rồi đột nhiên hét lớn " Bác sĩ..mau gọi bác sĩ" 
Vài tiếng sau, sau khi làm hết tất cả các xét nghiệm kiểm tra bác sĩ kết luận cô bị mất trí nhớ! 
"Không thể nào...không thể nào" cô một mình lẩm bẩm Uyển Như biết rất rõ bản thân mình không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-benh-kieu-xin-dung-yeu-toi/2729235/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.