Người đàn ông đó thích cô, Tần Tranh liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Nhịn hai ngày, cuối cùng anh rút một điếu thuốc lá ra đặt vào miệng, tìm mấy cái túi cũng không thấy bật lửa, chỉ có thể ném qua cửa sổ vào thùng rác ở ven đường.
Anh lái xe đến đại lý xe hơi trả lại cho chủ tiệm, sau đó đút tay vào túi quần khom lưng về nhà.
Anh cảm thấy rất lạ lùng, mình đã 26 tuổi, lại có cảm giác với một cô bé vị thành niên.
Nếu là vào hai năm trước, anh 24 tuổi, lúc ấy vẫn còn nhiệt huyết, có thể sẽ không quan tâm đến cô, càng sẽ không hầu hạ cô ăn cơm uống nước; hoặc là hai năm sau, anh 28 tuổi, trong lòng đều yên tĩnh, làm gì còn chuyện có thích hay không, sẽ chỉ xem cô như đứa trẻ.
Cố tình lại là 26 tuổi.
Điện thoại anh vang lên, anh lười nhác mà nhấc máy: “A lô.”
Đầu kia truyền đến giọng nói khẩn trương của Trần Đại: “Anh Tranh, anh còn chưa về sao? Em còn đang ở nhà xưởng đây!”
Tần Tranh cười nhạo một tiếng, nghĩ đến chuyện vốn dĩ anh sẽ không gặp gỡ cô, là do cái thằng chó chết này cứng rắn muốn anh giúp đỡ.
“Tự nghĩ cách đi.”
Anh cúp điện thoại.
Đã hai ngày anh chưa trở về, trước cửa quán net có không ít đồ chuyển phát nhanh, là thứ anh chuẩn bị dùng để mở rộng mặt tiền cửa hàng.
Còn có mấy thanh niên đang hút thuốc đứng chờ, vừa thấy anh liền tươi cười: “Anh Tranh, hai ngày nay anh đã đi đâu vậy?”
Tần Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446643/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.