Trong lòng Tang Nhược sắp rối như tơ vò, cô ngồi ở trên thảm, di động đặt ngay trên tủ đầu giường.
Giao diện bên trên là khung chat của cô với Tần Tranh, tin nhắn cuối cùng là hơn mười ngày trước.
Bọn họ chưa từng tách ra lâu như vậy, bình thường vẫn luôn ở sát bên nhau, phần mềm trò chuyện cũng không hay dùng lắm.
Lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào bàn phím, trong đầu cô đang trau chuốt những lời cô muốn hỏi anh.
Anh đi đâu vậy?
Sắp trở về chưa?
Tất cả đều rất kỳ lạ, không giống có chút nào.
Tang Nhược thở dài, ghé lên trên ngăn tủ, ngơ ngẩn nhìn tên của anh.
Từ trước đến nay việc gì cô cũng luôn làm theo ý thích của mình, rối rắm như ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Nhưng nếu cô phải nói dối Tần Tranh, cô cũng không muốn, vốn dĩ cô đã chán ghét trẻ con rồi.
Lúc này, cuộc gọi video đột ngột vang lên từ đầu dây bên kia, tim Tang Nhược treo lên, cô nóng lòng mà nhấc máy.
Tần Tranh liền xuất hiện ở màn hình, anh thật ra không giống như trong suy nghĩ của Tang Nhược, còn có ý nói đùa: “Mới có vài giây đã nghe máy rồi, có phải là nhớ anh hay không?”
Tang Nhược nghiêng đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm ngăn tủ gỗ rắn chắc: “Nhớ anh.”
Cô mở miệng mới phát hiện, giọng của mình mang theo tiếng khóc nức nở.
Tần Tranh dĩ nhiên cũng nghe thấy được, anh hơi hoảng hốt, khẩn trương hỏi cô: “Em sao vậy, bé ngoan?”
Cô lắc đầu, cắn môi: “Anh ở đâu thế, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446640/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.