Buổi tối Tần Tranh đến dỗ Tang Nhược ngủ, ban ngày lại bận rộn chuyện khác với Trần Đại.
Cô không thích ra ngoài, Chu Mạn Lâm lại bị cô lừa. Cô ta đề phòng cô như đề phòng trộm, nhưng vì bị Tần Tranh uy hiếp nên ngày nào cô ta cũng phải đến nhà họ Tang.
Tang Hoài thì rất vui, ông ta cảm thấy ít ra mình cũng có chút quan hệ với nhà họ Chu.
Bọn họ còn chưa kịp vui vẻ được mấy ngày thì Tang Mân đã tức giận hùng hổ quay về.
Ả ta vừa vào nhà đã trực tiếp lấy chiếc túi đánh vào Tang Nhược đang ngồi trên sofa: “Cút đi!”
Điều này khiến Chu Mạn Lâm sợ hãi, Tang Nhược nhìn thì ngốc, nhưng lại không ngây ra để cho người khác đánh chửi mình.
Cô tùy ý khua chiếc gối đang ôm, chiếc túi đắt tiền của Tang Mân rơi thẳng xuống đất.
Trong mắt con ả đầy lửa giận, giống như một kẻ điên muốn nhào lên đánh cô.
Tang Hoài vội giữ chặt ả ta, ông ta cố trấn an: “Mân Mân, con làm gì vậy, đây là em gái con đó.”
“Ai là chị nó chứ, nó xứng sao?” Tang Mân khinh thường nói. Trong mắt ả, nếu không phải do ả bị bệnh thì căn bản Tang Nhược sẽ không được sinh ra.
“Nếu không có tôi thì cô đã chết rồi.” Cô gái yên lặng ngồi đó, vẻ mặt vô cảm.
Cô không thích nói chuyện nhưng cô biết chặn họng người khác.
Tang Mân tức đến run người, ả bị bố mình giữ chặt lại, điên cuồng dùng chân đá cô, ngoài miệng thì hùng hổ nói: “Con đĩ chó! Mày dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446621/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.