Tần Tranh ngơ ngác nhìn dưới mặt đất, đến khi Tang Nhược lại gọi một tiếng nữa mới đáp lời cô.
Anh im lặng xách nước đi ra ngoài đổ, sau đó cầm áo ngắn tay bỏ lại vào túi nilon màu đen.
Tang Nhược cảm thấy quái lạ, vẻ mặt của anh lạnh quá.
Cô đắp quần áo anh trên người, nhìn anh.
Tần Tranh buông thõng tay xuống, giật giật hỏi: “Sao đấy?”
Tang Nhược lắc đầu, nằm xuống, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú anh.
Cách một lúc lâu sau, cô mới nói: “Tôi ngủ.”
“Ừm.” Tần Tranh rũ mắt nhìn màn hình chính của di động, trong đó không có chút nội dung nào.
Cô vẫn mở to mắt không chịu ngủ, vì thế Tần Tranh lại tới vuốt đôi mắt cô nhắm lại như ngày hôm qua, lòng bàn tay anh bị lông mi của cô cọ vào có chút ngứa: “Tôi ở đây.”
Cô ngoan ngoãn không mở mắt nữa.
Anh nhìn gương mặt của cô, cảm thấy mình điên rồi.
Sống hai sáu năm cuộc đời, không phải anh chưa từng gặp qua cô gái hợp lòng hợp ý mình, hay là ngây thơ quyến rũ như gió, nhưng tính cách của anh lại nóng nảy nên bình thường chỉ quen nhau được không đến hai ngày đã chia tay.
Anh ra đời sớm, cũng gặp rất nhiều đầu trâu mặt ngựa rồi, nên sớm biết rõ lòng người có chút lòng nhỏ này, trời sinh cô gái này có suy nghĩ đơn giản, trong mắt chưa nhìn thấy được cái gì.
Anh vươn tay ra, ngón tay thô kệch chạm vào mặt cô, chỉ có hai ba giây thôi nhưng anh như điện giật rụt tay về.
Không xứng, tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446575/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.