Một mình Tang Nhược không có việc gì làm liền nhìn rừng rậm xanh lục bên ngoài phát ngốc.
Trần Đại liên hệ người mua xong trở về, xác nhận ngày mai tới nhận hàng. Cậu ta thấy cô gái nhỏ ngồi im lặng một mình, đẩy đẩy Tần Tranh: “Anh Tranh, anh không nói chuyện với cô ta à? Em thấy cô ta có vẻ rất nhàm chán.”
Tần Tranh cạn lời, cảm thấy đầu cậu ta chắc là bị cửa kẹp: “Bọn bắt cóc đi nói chuyện với hàng hóa, cậu bị bệnh thần kinh đúng không?”
Lời này đúng là sự thật, trước kia bọn họ bắt cóc thường đều đánh một trận, sau đó cũng mặc kệ chờ người mua đến là xong việc. Trần Đại sờ đầu, ngồi sang một bên.
Vậy mà Tang Nhược lại nghe được, quay đầu sang nói với cậu ta: “Nhàm chán.”
Trần Đại cười “phụt” ra tiếng, sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tần Tranh lập tức tỏ ra nghiêm túc: “Em thấy lỗ tai cô ta rất thính.”
Tang Nhược lại lặp lại: “Nhàm chán.”
… Hình như là đang trào phúng Trần Đại.
Cậu ta nhún vai, đi lên xe, nhường lại chỗ cho hai người kia.
Tần Tranh nhìn ngoại hình của cô, trực giác nghĩ là trẻ con chưa trưởng thành. Trong di động của anh cũng không có trò chơi mà trẻ con thích, chỉ có thể đưa cho cô: “Tự chơi đi.”
Anh bổ sung: “Dám báo cảnh sát tôi sẽ giết cô.”
Tang Nhược chớp mắt, giống như đang bảo đảm với anh: “Không báo cảnh sát.”
Cô nhấn mở di động của anh chơi rắn tham ăn, ngón tay linh hoạt chuyển động trên màn hình, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446572/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.