Nơi bọn họ dừng xe là một nhà máy, trông đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
Trần Đại sờ sờ cái đầu trọc của mình, cảm thấy có chút áy náy: "Anh Tranh, tạm thời đang tìm.”
Cậu ta lại nói thêm: "Em đi vào dọn dẹp trước.”
Tần Tranh cau mày, không kiên nhẫn mà mở cửa xe.
Anh dựa vào cửa xe, nhìn thấy cô chủ vẫn còn đang ngẩn người ngồi ở nơi đó, lập tức nhướng mày: “Sao, cần tôi phải mời cô à?”
Cô chủ không nói lời nào đi xuống, bởi vì không để ý đến những viên đá trên mặt đất nên còn loạng choạng một chút.
Tần Tranh hơi đau đầu, anh nói rồi, đang tốt lành bắt cóc phụ nữ làm gì, đúng là không chê phiền.
Không đợi anh nói thì Tang Nhược đã đi về phía trước rồi.
Tần Tranh đóng cửa lại, hai tay đút vào túi quần đi theo cô.
Cho dù Trần Đại đã dọn dẹp một phen, nơi này vẫn đổ nát đến đáng thương, bụi bặm đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Thái dương của Tần Tranh đột nhiên nhảy dựng, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Trần Đại đã quay người đi nấu cơm rồi.
Cậu ta đã chuẩn bị đầy đủ, nồi hơi cũng được chuyển đến rồi.
Tần Tranh đang ngồi trên thùng sơn bỏ hoang, trên tay cầm chiếc bật lửa đang định hút thuốc thì thấy Tang Nhược vẫn đứng, đôi mắt to đen láy nhìn anh.
Anh có chút bất lực, đành phải thu lại tay hút thuốc, nghĩ rằng cô chủ nhìn trông như vẫn chưa trưởng thành, vẫn là đừng để cô hít phải khói thuốc lá.
Anh lôi một thùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446566/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.