Sáu năm sau.....
Tôi đã ở Hoắc gia được 6 năm, bây giờ tôi đã là một cô thiếu nữ 12, đang học cấp 2 tại một trường trọng điểm trong thành phố. Hoắc Thiếu Khanh cũng không còn là một cậu nhóc trầm cảm nữa, anh 14 tuổi, trở thành một cậu thiếu niên, gương mặt càng có nét trưởng thành, càng ngày càng đẹp trai, năm lớp 7 anh đã bắt đầu vỡ giọng, cho nên bây giờ giọng nói anh khàn khàn, trầm thấp như một người đàn ông thật sự. Quan trọng nhất là anh đã hoàn toàn hòa nhập với mọi người, trở thành hình tượng soái ca dịu dàng, đẹp trai trong tưởng tượng của tác giả.
Quan trọng nhất là hôm nay chính là sinh nhật 12 tuổi của tôi. Trong biệt thự đang có rất nhiều bạn bè, người quen của ba Hoắc tham dự, chính thức tuyên bố con gái nuôi của ông đến trước công chúng.
Trong căn phòng màu hồng phấn, Lê Phương Nghi đang phấn khích lựa chọn chiếc váy thật xinh đẹp cho tôi.
Lê Phương Nghi: " Cậu thấy chiếc váy màu đen này thế nào?"
Tôi: " Quá tối "
Lê Phương Nghi: " Cái này thì sao? "
Tôi: " Quá ngắn "
Lê Phương Nghi: " Cái màu đỏ này?"
Tôi: " Quá hở hang "
Lê Phương Nghi: " Cái màu hồng phấn này đẹp nè!"
Tôi: " Quá sến súa "
Lê Phương Nghi giật giật khóe miệng, dứt khoát ném xuống giường, tức giận bãi công:
- " Cậu tự mình chọn đi!"
- " Ờ!". Tôi thờ ơ lựa chọn chiếc váy màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454961/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.