Đóng cửa phòng lại rồi, tôi ngồi thơ thẩn trên giường, lấy tay vò vò đầu.
Không xong rồi! Nếu tiếp tục như thế này, tôi không biết mình có thể cầm cự để chờ đợi nữ phụ được bao lâu nữa. Đã lỡ mệnh tỏ tình với người ta, chắc...tôi sẽ cố gắng kéo dài với lí do đó vậy, bởi vì nếu tôi có thích nam chính đi chăng nữa thì anh cũng chỉ coi tôi là em gái, tôi vô cùng hiểu rõ sức thu hút của bản thân mình đến đâu. Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Qua ngày hôm sau, tôi không vội vã gặp Hoắc Thiếu Khanh mà chỉ hoạt động như thường ngày. Nên đi học thì đi học, nên đi chơi thì đi chơi, thỉnh thoảng tâm sự với Phương Nghi qua điện thoại, cái không bình thường chính là tôi quyết định tránh mặt nam chính vài ngày.
Vài ngày của tôi đến hẳn một tuần, qua một thời gian dài như vậy, rốt cuộc Hoắc Thiếu Khanh cũng lo lắng đến tìm tôi.
Hôm đó là vào buổi sáng ngày chủ nhật, tôi đang bận rộn thì....
Cạch
- " Anh muốn nói chuyện với em...."
- " Áaaaaaa...."
Hoắc Thiếu Khanh ngay lập tức quay đầu lại:
- " Xin lỗi, anh....thật sự không biết em đang..."
- " Giờ anh biết rồi chứ gì!..."
Tôi bực dọc mặc nhanh quần áo, thẹn quá hóa giận chất vấn:
- " Anh vào mà không biết gõ cửa à? Tự tiện xông vào phòng em như thế?"
Càng nói càng tức, tôi ngồi xuống giường, ánh mắt gắt gao thẩm vấn anh:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454959/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.