Sau khi băng bó xong, tôi nhìn lại chân mình. Ờ....bây giờ nó chẳng khác băng thạch cao là mấy. Hừ, quá đáng, sao nam thần lại không chịu học một lớp băng bó chứ? Băng kiểu này giống như chỉ sợ người ta không biết tôi bị thương vậy?
Chân đã bị thương như vậy làm dập tắt đi ước mơ leo *** **** núi của tôi. Tôi ảo não lấy nước ra uống, ủ rũ cúi đầu.
- " Em muốn đi tiếp không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lóe sáng:
- " Muốn! Nhưng mà đi tiếp bằng cách nào?"
Anh thấy tôi nghỉ ngơi đủ rồi mới từ từ khom người xuống, giọng nói trầm ấm:
- " Lên đây anh cõng!"
Vốn định cự tuyệt để có chút phẩm giá con gái nhưng mà vì mục tiêu trước mắt, tôi không do dự ôm lấy cổ anh, cả người nằm gọn trên tấm lưng to lớn của anh.
Hoắc Thiếu Khanh cõng tôi đi rất chậm, một mặt có thể hít thở không khí trong lành, một mặt luôn để ý vết thương của tôi tránh bị nhánh cây quẹt trúng, điều đó khiến tôi thật sự không biết làm sao.
Trên đường đều im lặng, xung quanh yên tĩnh hẳn ra, bầu không khí hơi kì lạ. Tôi buồn chán dụi vào cổ anh như con mèo, mơ màng hỏi:
- " Anh Khanh?"
- " Hả?"
- " Mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì?"
Bước chân của Hoắc Thiếu Khanh khựng lại một chút sau đó tiếp tục bước đi, anh im lặng một hồi lâu, đến lúc tôi sắp hết kiên nhẫn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454953/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.