Mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được Hoắc Thiếu Khanh từ nhà giữ xe về được đến nhà, tôi mở cửa, dìu anh nằm xuống ghế sopha, sau đó lật đật vào bếp pha trà giải rượu.
Nước đã sôi, tôi với tay lên tủ để lấy hộp trà, ai ngờ lúc quay lại bị đụng vào lồng ngực ai đó khiến tôi choáng váng đưa tay ôm đầu, ngước mặt nhìn lên, tôi ai oán:
- " Đã say như thế này rồi còn ra đây làm gì?". Tôi nhìn vẻ mặt mơ hồ của anh, khoát tay: " Anh đi ra trước đợi em đi, ở đây vướng tay vướng chân quá".
Cứ tưởng sẽ phải khó khăn dìu anh lần nữa, ai dè sau khi nghe lời tôi nói, anh chỉ mỉm cười sau đó tự động lủi thủi đi ra phòng khách.
Ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.0_0!
Tuy vậy tôi vẫn nhớ anh hiện tại đang say, thế là nhanh chóng pha xong trà, cẩn thận từng bước bưng ra phòng khách. Để trà bớt đi độ nóng, tôi để nó trên bàn, định một lát sẽ đưa cho anh uống. Trước đó tôi muốn làm rõ nghi vấn trong lòng, vì vậy tôi hỏi:
- " Anh có tỉnh táo không đấy? Em hỏi anh một chuyện được không?"
Hoắc Thiếu Khanh ngồi dậy, nghiêm chỉnh đặt tay trên đầu gối, đôi mắt tập trung nhìn tôi, gật đầu một cái.
Không biết vì sao khi nhìn bộ dạng nghiêm túc này của anh, tôi lại có cảm giác rất buồn cười, biểu cảm của anh không giống người đàn ông trầm ổn nghiêm túc mà giống một đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454911/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.