Mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được Hoắc Thiếu Khanh từ nhà giữ xe về được đến nhà, tôi mở cửa, dìu anh nằm xuống ghế sopha, sau đó lật đật vào bếp pha trà giải rượu.
Nước đã sôi, tôi với tay lên tủ để lấy hộp trà, ai ngờ lúc quay lại bị đụng vào lồng ngực ai đó khiến tôi choáng váng đưa tay ôm đầu, ngước mặt nhìn lên, tôi ai oán:
- " Đã say như thế này rồi còn ra đây làm gì?". Tôi nhìn vẻ mặt mơ hồ của anh, khoát tay: " Anh đi ra trước đợi em đi, ở đây vướng tay vướng chân quá".
Cứ tưởng sẽ phải khó khăn dìu anh lần nữa, ai dè sau khi nghe lời tôi nói, anh chỉ mỉm cười sau đó tự động lủi thủi đi ra phòng khách.
Ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.0_0!
Tuy vậy tôi vẫn nhớ anh hiện tại đang say, thế là nhanh chóng pha xong trà, cẩn thận từng bước bưng ra phòng khách. Để trà bớt đi độ nóng, tôi để nó trên bàn, định một lát sẽ đưa cho anh uống. Trước đó tôi muốn làm rõ nghi vấn trong lòng, vì vậy tôi hỏi:
- " Anh có tỉnh táo không đấy? Em hỏi anh một chuyện được không?"
Hoắc Thiếu Khanh ngồi dậy, nghiêm chỉnh đặt tay trên đầu gối, đôi mắt tập trung nhìn tôi, gật đầu một cái.
Không biết vì sao khi nhìn bộ dạng nghiêm túc này của anh, tôi lại có cảm giác rất buồn cười, biểu cảm của anh không giống người đàn ông trầm ổn nghiêm túc mà giống một đứa trẻ đang căng thẳng khi người lớn chuẩn bị hỏi một việc gì đó hơn!
Vì vậy, tôi bật cười: " Anh cứ thả lỏng đi! Em không ăn thịt anh đâu mà lo!"
Hoắc Thiếu Khanh vẫn gật đầu.
" Được rồi! Bây giờ hỏi thử anh một chút nhé, anh biết em là ai không?"
Gật đầu.
Được rồi, còn nhớ được tôi tức là không say đến mức lú lẫn!
" Thế cho em mạn phép hỏi nhé! Ông Hoắc, rốt cuộc hôm nay tôi đã làm gì sai để ngài cảm thấy phiền lòng như vậy?"
Hoắc Thiếu Khanh không gật đầu nữa, chỉ cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, nhưng dưới ánh mắt tra hỏi của tôi, anh vò góc áo, cắn môi lên tiếng:
- " Anh cảm thấy anh không quan trọng với em. Em luôn luôn trốn tránh việc chia sẻ mối quan hệ của chúng ta với người khác." Anh ngước mắt nhìn tôi: " Điều đó làm anh cảm thấy việc chúng ta yêu nhau là nổi nhục nhã của em vậy!"
- " Em không có!"
" Em có!". Hoắc Thiếu Khanh dùng đôi mắt sắc bén liếc tôi: " Bằng chứng là em luôn lấy mối quan hệ anh, em trước đây làm cái cớ bắt anh im lặng."
" Em..". Tôi nghẹn lời, không ngờ khi say anh vẫn lí trí và nhanh miệng như vậy, nhưng mà tôi vẫn cố cãi lại: " Em nói như vậy chỉ muốn mọi người đừng tò mò xen vào cuộc sống riêng tư của chúng ta, trước khi thủ tục nhận nuôi chưa được hủy bỏ, trên danh nghĩa em vẫn là em gái của Hoắc Thiếu Khanh anh!"
Lúc này đến lượt Hoắc Thiếu Khanh nghẹn lời, anh không nói nữa, chỉ cúi đầu im lặng, dáng vẻ ủ rũ thấy rõ. Tôi biết lúc này nên an ủi anh:
- " Hiện tại không thể công khai mối quan hệ của chúng ta nhưng mà không phải như vậy rất tốt hay sao? Chúng ta cứ hẹn hò, yêu nhau như một cặp tình nhân, lén lút cũng có cái vui của nó mà!". Tôi đưa cho anh cốc trà giải rượu, nhìn anh ngoan ngoãn uống xong mới nói: " Anh đừng lo lắng chuyện đó quá, không công bố tức là trong mắt mọi người, anh vẫn là một người đàn ông độc thân hoàng kim, như vậy lựa chọn của anh sẽ nhiều hơn, đến lúc đó người nên buồn là em mới đúng!"
Nghe thấy lời tôi nói, anh lập tức ngẩng đầu lên phản bác:
- " Anh sẽ không lựa chọn ai khác ngoài em". Anh ủ rũ nói tiếp: " Có điều anh lo lắng về em nhất, việc những cô gái luôn xoay quanh người anh lại không khiến em mải may ghen tuông, còn ra vẻ rất thông cảm với các cô ấy, anh thật sự nghi ngờ rằng em có yêu anh hay không?"
Gì chứ? Tôi không ghen tuông chứng tỏ tôi là một người phụ nữ rộng lượng, tốt bụng đấy nhé! Vì chuyện đó mà làm mặt lạnh với tôi? Hoắc Thiếu Khanh, rốt cuộc anh có phải đàn ông không vậy?
Trông thấy vẻ trầm mặt của tôi, gương mặt anh trở nên căng thẳng, sau đó như nghĩ đến điều gì đó liền lặng lẽ rũ mi mắt:
" Anh không ép em nữa, anh biết anh là tự mình đa tình, cứ tưởng chiếm được thân thể của em cũng sẽ chinh phục được trái tim của em!" Anh nói: " Có lẽ anh đã quá tự tin, nghĩ rằng trong lòng em địa vị của anh sẽ không bao giờ thay đổi"
Thì có thay đổi bao giờ đâu? Từ đầu em đã xem anh là anh trai đấy thôi! Bây giờ phát triển thành mối quan hệ này, ít nhất cũng phải cho em một thời gian để thích ứng đã chứ! Nếu không mỗi ngày cứ phải * em yêu anh, em nhớ anh*, tôi thật sự không thể làm được!
Anh trông mong nhìn tôi, nhưng nhận ra tôi không muốn nhắc đến vấn đề này, anh liền giận dữ đứng lên:
- " Được rồi! Hoắc Hiểu Hân, em cứ an tâm làm phụ nữ độc thân của em đi, cho đến khi nhận được lời xin lỗi, anh sẽ không mở miệng nói một câu nào với em!"
Nói xong liền tức giận sập cửa về phòng.
Chiến tranh lạnh đã bùng nổ rồi! Chiến sĩ là tôi vẫn lơ ngơ không hiểu chuyện gì nhận được thư khiêu chiến của đối phương. Ai nói chỉ phụ nữ hay ghen tuông, giận hờn vô cớ? Đặt trong trường hợp của Hoắc Thiếu Khanh thì rõ ràng anh là phụ nữ tôi là đàn ông mới đúng!!!
Đã thế còn giả vờ say trước mặt tôi, mục đích thật sự là mượn cớ chỉ trích tôi chứ gì?
Tức giận chiến tranh lạnh cùng anh gần một tuần, khi đi làm tôi không được vui vẻ nên liền dẹp công việc sang một bên, nhàn rỗi nghe tám chuyện, chủ yếu là một nhân viên nam đang kể ra các cách để dỗ bạn gái anh ta khi giận dỗi, anh ta nói:
" Khi người yêu của bạn giận về một việc gì đó, có ba cách để giải quyết vấn đề này!"
Các nhân viên khác cùng tôi gật đầu hưởng ứng, nam nhân viên liền hào hứng nói tiếp:
- " Điều thứ nhất, bất kể ai là người đúng và nguyên nhân giận nhau là gì, mình cứ việc cúi đầu nhận sai trước là được!"
Quá hợp lí! Điều này khiến mọi người trầm trồ ồ lên.
- " Điều thứ hai, khi xin lỗi cần chuẩn bị món quà mà đối phương thích nhất, dùng một cách chân thành nhất tặng cho người đó!"
Cái này cũng cần thiết, có quà đương nhiên sẽ có tác dụng hơn là chỉ có một câu xin lỗi.
- " Điều cuối cùng và quan trọng nhất, phải dùng tình yêu của bản thân chứng tỏ cho đối phương biết họ quan trọng như thế nào, nói vài câu bày tỏ tình cảm, có điều kiện hơn thì rủ nhau đi xem phim, hẹn hò, ăn cơm ở một nơi thật lãng mạn, thế là dù cho phạm phải lỗi gì cũng sẽ được tha thứ!"
Nam nhân viên còn đắc ý nói thêm: " Tôi lúc nào cũng dùng ba cách đó để dỗ bạn gái, lần nào cũng thành công!"
Sau đó, anh ta tò mò quay sang hỏi tôi: " Hiểu Hân? Bộ em ghi chép về cho bạn trai em xem à?"
Tôi vẫn còn cúi đầu bận rộn ghi chép lại những gì anh ta nói, vừa viết sột soạt vừa nói: " Không phải, em ghi lại nghiên cứu, để sau này còn biết cách dỗ người đàn ông nhà em!"
Các đồng nghiệp nam nghe thấy đều dùng ánh mắt tôn sùng nhìn tôi.[ π~π]. Tôn sùng con khỉ khô, phải biết tôi đã hi sinh cao cả như thế nào để duy trì mối quan hệ này rồi đấy! Nếu Hoắc Thiếu Khanh vẫn không tha thứ cho tôi, tôi sẽ bay ra nước ngoài tìm Harvey kết hôn luôn!(=∆=#)
====Chuyên mục đôi lời của tác giả====
Hiện tại mình gặp một ít phiền phức, thời gian đi học lại cũng sắp đến nên mình sẽ rất bận, không bảo đảm ra mỗi ngày hai chap đều như trước cho mọi người. Vài ngày này mình sẽ không online, trong thời gian đó mình sẽ cố gắng hoàn thành một vài chap để đăng lên Manga Toon cho mọi người xem. Cho nên giờ mình thông báo trước cho mọi người đỡ bỡ ngỡ, hãy tha thứ cho sự chậm trễ của mình, hứa sẽ bù sau! Yêu mọi người!!!(^o^)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]