Khi Hoắc Thiếu Khanh trở lại, tôi vẫn còn nhàn hạ ngồi ăn trái cây. Dù sao thì, trước khi chết cũng phải ăn nó để ít nhất không trở thành con ma đói!!!!
Hoắc Thiếu Khanh đưa cháo cho tôi, thấy tôi ngoan ngoãn ăn mới ngồi xuống bên cạnh, kiên nhẫn lột nho mà tôi thích ăn nhất.
Tôi hỏi anh:
- " Bác sĩ nói bao lâu nữa em mới được xuất viện?"
Nghe vậy, anh liền lườm tôi một cái: " Đã bị thương như thế này còn không ngoan ngoãn dưỡng thương, em định làm cho anh lo chết à?"
- " Nhưng mà..."
" Không nhưng nhị gì nữa!". Anh nhét quả nho đã được lột vỏ vào trong miệng tôi: " Ngoan ngoãn ở yên cho anh, chỉ cần em chịu phối hợp, sau khi xuất viện anh sẽ cho em một bất ngờ lớn!"
Tính tò mò trong tôi trỗi dậy:
- " Bất ngờ lớn đó là gì vậy?"
Gương mặt cương quyết của Hoắc Thiếu Khanh bỗng trở nên nhu hòa, dịu dàng xoa đầu tôi y như trẻ con, anh nói:
- " Giờ nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa? Anh muốn em có thể chuẩn bị tinh thần thật tốt để đón nhận nó!"
Nhưng mà thời gian của em không còn nhiều nữa, nếu anh không nói bất ngờ lớn đó ngay bây giờ, rất có thể ngày mai anh sẽ phải nhận *bất ngờ lớn* từ em!
Đương nhiên những lời như thế tôi sẽ không nói ra, chỉ an phận nghe theo sự sắp đặt của của anh, chìm vào giấc ngủ.
=====Đường phân cách thời gian=====
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454903/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.