Tôi hỏi: "Tại sao phải đợi? Sao anh không đi tìm cô ấy? Biết đâu được cô ấy vẫn chờ đợi lời xin lỗi của anh?"
Hoắc Thiếu Khanh đưa tay ôm đầu, giọng nói vừa bất lực vừa buồn bã:
- " Tôi có tìm cô ấy..."
Tim tôi nẫng lên một nhịp, vội vàng hỏi:
- " Anh thật sự có tìm cô ấy? Khi đó anh ở đâu?"
Có lẽ tâm trạng của anh bây giờ rất tồi tệ nên không nghe ra điểm đáng nghi ngờ từ câu hỏi của tôi, lại giống như đang tự nói chuyện với chính mình:
- " Tôi tìm cô ấy ở khắp nơi, không có tin tức nào cụ thể cả, cô ấy thay tên đổi họ...cho đến khi tìm được thì tôi lại thấy..."
- " Thấy cái gì?"
Đừng nói chuyện mà cứ dừng giữa chừng như vậy được không? Tim tôi sắp ngừng đập rồi đây này!
Hoắc Thiếu Khanh chậm rãi nói từng chữ, vẻ mặt mệt mỏi:
- " Cô ấy...dẫn một người đàn ông lạ mặt vào nhà, hơn nữa...trên người chỉ vẻn vẹn có một cái khăn tắm."
What?? Đàn ông??? Theo như trí nhớ của tôi, tôi không nhớ rằng mình đã dẫn ai vào nhà trong tình huống chỉ mặc một chiếc khăn tắm. Hơn nữa, khi còn sống cùng Christine ở Anh, rõ ràng chúng tôi cũng không dẫn một người bạn là đàn ông về nhà, đó được định là quy tắc chung. Tự dưng bây giờ lại bị đổ dấm chua oan uổng, tôi cũng không biết giải quyết như thế nào!
Mà khoan, đàn ông? Không lẽ...là Harvey? Chẳng lẽ anh tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454891/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.