Sau một hồi bị hôn đến đầu óc quay cuồng, tôi cũng mềm nhũn dựa vào người Hoắc Thiếu Khanh, thở hổn hển.
Đến khi đinh thần lại, tất cả ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm về phía này, giống như muốn xem xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi bị nhìn đến nghẹn một mặt đỏ bừng, vùng vẫy trong tay anh: " Được rồi! Anh buông em ra đi!"
Hoắc Thiếu Khanh ghé sát vào tai tôi, thì thầm hỏi một câu: " Em chắc không?"
Tôi trợn mắt nhìn anh, muốn mắng anh một trận nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu, thế là liền dùng im lặng lên án hành vi lúc nãy. Hoắc Thiếu Khanh nhìn tôi không nói gì, một lúc sau mới cười khẽ, giọng điệu vui vẻ mà xoa đầu tôi:" Nếu biết hôm nay mọi chuyện thuận lợi như vậy, anh đã đem nhẫn cầu hôn theo rồi!"
Tôi lại lần nữa trợn trắng mắt nhìn anh. Cái người này từ lúc nào trở nên không có chừng mực thế này?
Tôi đẩy đẩy anh vào trong xe, sau đó tự bản thân cũng ngồi vào. Thật sự bây giờ tôi rất muốn đi khỏi đây, nếu không giờ mà trở lại, tôi chắc chắn không toàn thây với đám bà tám ban B, đặc biệt là Lucia đang bốc hỏa ở trên kia!!
" Lái xe đi!" tôi nói, vùi mặt vào hai bàn tay: " Em không muốn họ nhìn em bằng ánh mắt đó"
Hoắc Thiếu Khanh tóm lấy tay tôi, nắm trong lòng bàn tay: " Em phải tập làm quen ngay từ bây giờ!"
Nếu không tập làm quen, sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454866/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.