Nguyệt Tử lững thững bước đi đây mệt nhọc,đầu như có một quả tạ mười tấn đè nặng,cô cứ như một con ma sau khi nghe xong cái câu nói đầy nguyền rủa thốt ra từ cái " mồm " vông cùng " cao quý " từ tên hội trưởng đại nhân kiêm luôn " chủ nợ " của cô.Vâng! câu nói ấy đã ám ảnh cô ấy suốt một chặn đường cô ấy đi về.
" Ngày mai cô chuẩn bị giúp chúng tôi năm hộp bento cho bửa sáng! Chúng ta mỗi sáng thường nhịn đói để làm việc nên bây giờ bao tử của chúng tôi không được tốt.Vì thêd cho nên bắt đầu từ hôm nay,chúng ta sẽ dùng bửa sáng! "
Nghe xong cái câu đó mà Nguyệt Tử cô chỉ muốn bay vào bóp cổ cho cái tên đó chết ngạt đi thôi! Chỉ hận là không thể giết chết hắn! Cái gì mà chăm chỉ làm việc mỗi sáng nên nhịn đói? Cái gì mà đau bao tử chứ? Bịa đặt! Tắt cả là bịa đặt để hành Nguyệt Tử cô ra máu luôn mà! Ai bảo cô ăn ở hiền quá làm gì? để cho mấy cái tên người không ra người thú không ra thú đó bắt nạt cô chứ? Không thể giết,không thể làm tổn hại đến năm người càng không thể kiện cáo báo oan được. Cô tự hỏi là không biết công lý đâu mất rồi!Cô không thể làm gì nên trong suốt một quảng đường từ trường tới nhà cô đều thầm chửi cái tên hội trưởng kia, chưa hả dạ...cô liền mang cả tổ tông nhà anh ra chửi trong vòng 18 đời.
Chửi được một lát thì cô dừng chân tại nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chang-hoang-tu-va-mot-con-ngoc/2159511/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.