Đi ra khỏi cổng trường Thiên Yết quẹo trái, trong cái ngõ nhỏ đầy rác và xác chuột bốc lên một mùi hôi tanh tưởi nhưng cậu vẫn không do dự, không quan tâm những thứ đó mà bước tiếp vào một con ngõ hẹp hơn.
Thành tường của con ngõ này toàn riêu xanh và ẩm ướt, Thiên Yết rũ mắt quay lại phía sau.
Một người phụ nữ mặc một cái áo choàng màu đen, mũ áo che nữa khuôn mặt làm tăng sự bí ẩn. Bà mím môi nghiêng đầu nhìn cậu. Thiên Yết bình tĩnh nhìn vào con người trước mặt này rồi cất tiếng:
"Mẹ, thôi mặc đồ đen hù con nữa. Con không phải đứa trẻ lên 3 đâu".
Người phụ nữ nghe vậy mỉm cười cởi cái áo choàng đen ra, bước đến xoa đầu Thiên Yết:
"Đứa nhỏ này, hồi đó đáng yêu biết bao nhiêu, giờ như ông bố già nhà ta vậy"
Thiên Yết để yên cho bà xoa loạn trên đầu, nhìn người mẹ 40 tuổi của mình, dù có chút nét nhăn trên khóe mắt nhưng lại không thể che được vẻ đẹp tự nhiên của bà.
Nguyễn Ánh Nhật Tuyết vui vẻ choàng tay lên vai con trai nhỏ bên cạnh. Cũng may chiều cao của hai người cũng ngang bằng nhau nhưng nếu bà thấp hơn thì đó sẽ trở thành một hình ảnh rất buồn cười.
Cả hai người cười nói hay đúng hơn là một mình Nhật Tuyết cười nói còn Thiên Yết im lặng lắng nghe đôi lúc bồi vài câu, thì hai người đã đến trước một ngôi nhà ngói đỏ với thân nhà làm bằng gỗ.
Nhìn những bụi hoa hồng xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-cap-3-cua-12-cau-thieu-nien/2533312/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.