☆.
Doãn Chân biết mẹ hai có con trai và con gái riêng, cơ mà cậu đến lâu vậy rồi, này mới là lần đầu tiên trông thấy người, nói thật, ấn tượng đầu tiên không tốt chút nào. Điền Trí Viễn cho người ta cảm giác cao to khoẻ mạnh lại còn đẹp trai, mang đồ cẩu thả cũng vẫn thấy tinh thần sáng láng, nhưng cái người “anh Hải” này, vừa nhìn đã cho người ta một cảm giác như tắm mà không kì ấy. Da mặt đen xì, râu ria xồm xoàm, rõ ràng cũng bằng tuổi Điền Trí Viễn nhưng lại nhìn như trên bốn mươi, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, quần áo trên người cũng hệt như đã lâu không giặt, lúc Doãn Chân đi lướt qua gã thậm chí còn ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc khó ngửi.
Doãn Chân không dằn nổi mà hơi chau mày.
Cũng cùng là dân quê, mà sao lại khác nhau lớn như thế.
“Trí Viễn, con về rồi à.” Dường như mẹ hai có chút căng thẳng, hai tay vẫn cứ vân vê tạp dề mãi, cười gượng – “Hải Tử tới cho tụi nhỏ chút trứng gà với thịt khô.”
Thấy Điền Trí Viễn vào nhà, Hải Tử cũng vội vàng đứng dậy, cười khà khà – “Trí Viễn về rồi hả, ở ngoài nóng lắm, mau vào ngồi.” Cầm ly nước trước mặt mình lên, dùng hai tay đưa cho Điền Trí Viễn – “Đây đây, ly này anh vẫn chưa uống, chú uống đi.”
Hải Tử này đúng là chẳng biết câu nệ chút nào, giọng điệu nói chuyện cứ như mình là chủ nhà không bằng. Lại nhìn hai tay Hải Tử kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-bao-mau-den-tu-thanh-pho/1863056/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.