☆.
“Điền Trí Viễn, nếu như anh không thể quên được bạn trai trước của mình, hai ta cũng khó mà tiếp tục được.”
Chẳng tài nào nhìn rõ nét mặt của Doãn Chân, nhưng giọng nói của cậu lại trầm trầm lạnh lùng dị thường. Dứt lời cậu định mang quần áo vào rồi xuống xe, nhưng lúc cậu chuẩn bị tuột xuống khỏi đùi Điền Trí Viễn, hắn đã nắm lấy cổ tay cậu.
“Anh đã không còn nghĩ về người đó nữa rồi, Doãn Chân!” Điền Trí Viễn nắm thật chặt cổ tay Doãn Chân – “Anh chẳng hề không nghiêm túc với em, thật đó! Có lẽ do thời gian chúng ta quen nhau không dài nên em không hiểu anh, nhưng anh sẽ dùng thời gian để chứng minh cho em thấy! Anh không phải loại người tuỳ tiện hứa hẹn chịu trách nhiệm với người khác.”
Doãn Chân cong môi, cúi đầu, dán trán mình lên trán Điền Trí Viễn, hỏi hắn với ý cười hả hê: “Vậy hồi nãy anh ngây ra làm gì? Chẳng lẽ không phải anh nhớ đến bạn trai trước hay sao?”
Hơi thở gần kề của Doãn Chân làm Điền Trí Viễn có hơi váng vất say, thuận thế chụt lên môi cậu vài cái, hắn nói: “Không gạt em nữa, khi nãy đích thật là có nhớ tới cậu ta, nhưng không phải kiểu tình cũ khó quên mà em nghĩ. Khi chia tay nhau, anh đã rất hận, hận đến mức muốn giết chết người kia, nhưng vừa nhắm mắt anh lại nhớ đến ánh nhìn thơ ngây ngượng ngùng của người kia lúc ấy, làm anh khó mà hạ quyết tâm tàn nhẫn được. Sau đó tụi anh không gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-bao-mau-den-tu-thanh-pho/1863046/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.