Thủy phủ sông Cửu Loan cũng không lớn, dù sao cũng ở cửa biển, đây cũng chỉ là một dòng sông.
Tẩm cung của Tiểu Long vương chỉ là một gian phòng hơi lớn, bây giờ còn chưa đóng cửa, Bạng Tinh ở bên ngoài dáo dác ngó vào, “Điện hạ?”
Nhưng không có tiếng đáp lại.
Bạng Tinh ló cả đầu vào, gian ngoài trống không, chỉ có Yêu tộc trong lồng vàng lạnh lùng nhìn lại, Bạng Tinh hỏi: “Điện hạ của bọn ta đâu rồi?”
Lục Áp lườm tên ấy, hờ hững không trả lời.
Bạng Tinh hơi lúng túng, tốt xấu gì gã cũng là thủy quan hầu hạ bên cạnh điện hạ, thế nhưng tên yêu tộc này đến điện hạ cũng không nể nang, hơn nữa lá gan của gã lại không to như vậy, đành ngượng ngùng thu hồi ánh nhìn.
Nếu cửa mở, mà điện hạ lại không ở đây, Bạng Tinh cảm thấy có lẽ tạm thời điện hạ có việc, bèn đợi ở đây.
Không bao lâu sau, một bầy cá chình không có đầu óc tiến vào.
Bạng Tinh thấy bọn họ, liền tức đến độ giậm chân, “Các ngươi vào làm gì, không phải ta đã bảo các ngươi ở bên ngoài đợi hay sao?”
Miệng cá chình nói tiếng người: “Chúng ta không đợi được mà, ngài đi lâu như vậy mà chưa thấy về.”
“Chúng ta chỉ tới xem một chút, điện hạ đâu rồi?”
Dù Bạng Tinh tốt tính cũng không nén được cơn tức, “Mau ra ngoài đi, điện hạ thấy các ngươi thì thảm.”
Vừa nhắc đã tới, Giai Trạch quay trở về, y thấy bầy cá chình kia, chau mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-tui-mo-vuon-bach-thu/2163778/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.