Đến khi các động vật phái tới lục tục tới, Cửu Đầu Trùng đã bị Lục Áp đạp thành nguyên hình. Tuy rằng gã có vài cái mạng, nhưng bị Lục Áp và Viên Hồng luân phiên chèn ép, lúc này cũng suy sụp tinh thần.
Tâm lý bị đả kích hết sức nặng nề, tự nhiên mất ba cái mạng.
Đoàn Giai Trạch cũng coi như được thấy Cửu Đầu Trùng thế nào, nó dài hơn một trượng, lông vũ hết sức sáng rõ, đôi cánh sải rộng, móng vuốt sắc nhọn, hai cái đầu thoi thóp dựa vào nhau. Nếu như nhìn kỹ, còn có thể thấy dưới lớp lông cũ dày có vết tích bảy cái cổ bị chặt đứt.
Đáng sợ nhất là tinh lực trên người nó, cũng không biết có phải trời sinh hay không, vừa nhìn đã biết là hung cầm, người bình thường nhìn thêm mấy cái cũng run chân.
Lúc bấy giờ Tiểu Thanh đi vào, thiếu thông minh “ồ” một tiếng, “Chim hai đầu từ đâu tới vậy?”
Tiểu Cửu: “………..”
Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa không nhịn được bật cười, thấy gương mặt sầu muộn không được lông vũ che khuất của Cửu Đầu Trùng lại càng buồn cười hơn.
Hữu Tô liếc mắt nhìn mấy cái, ngạc nhiên thốt lên: “Đây không phải Cửu Đầu Trùng hay sao?”
“Vẫn là chị em thông minh nhất.” Đoàn Giai Trạch khen một câu, “Đây là Tiểu Cửu mới tới.”
Sắc mặt mọi người đều kì lạ, tuy rằng danh tiếng của Cửu Đầu Trùng không vang dội bằng Lục Áp, nhưng tốt xấu gì cũng là một nhân vật có căn nguyên rất tốt, vừa sinh ra đã có chín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-tui-mo-vuon-bach-thu/2163671/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.