Quản lý Triệu bàn bạc với Đoàn Giai Trạch một thoáng, anh ta chỉ ở lại Đông Hải mấy ngày, anh ta tới để công tác, nên thực ra không có nhiều thời gian.
Anh ta muốn dành ra một ngày tới Lâm Thủy quán giải quyết chuyện của mình, khó tránh khỏi làm lỡ thời gian, Đoàn Giai Trạch rất thông cảm, bèn nói với vườn thú của họ là bên anh muốn lùi một ngày đưa Lạc Lạc đi.
Quả nhiên quản lý Triệu chạy tới Lâm Thủy quán làm pháp sự, lúc quay về đôi mắt hoen đỏ, kéo tay Đoàn Giai Trạch nói rằng: “Tôi buồn quá uhuhuhu vườn trưởng Đoàn à, cậu cũng nuôi thú cưng nên nhất định hiểu được tâm tình tôi. Sau khi thú cưng chết đi, tâm tình của chúng ta.. cứ như trái tim đứt lìa một miếng…”
Nhưng Đoàn Giai Trạch chỉ có thể mờ mịt nhìn anh ta, nói thế nào nhỉ, trước khi mở Linh Hữu, từ nhỏ tới giờ anh không nuôi thú cưng. Sau đó thì mở cả vườn thú, Lục Áp là thú cưng trên danh nghĩa cá nhân anh.
Nhưng tuổi thọ thì có ý nghĩa gì với Lục Áp chứ? Đoàn Giai Trạch cảm thấy sau này nước biển dâng lên, biển Đông Hải lại nhấn chìm thành phố Đông Hải một lần nữa, con người kiếp này xuống địa phủ hết rồi, thì Lục Áp nhà người ta vẫn sống nhăn răng… Giống như không tới lượt anh phải buồn bã!
Hơn nữa thảm hơn cả, anh nhọc nhằn khổ sở nuôi Lục Áp, Lục Áp lại tơ tưởng tới trinh tiết của nhân viên chăm nuôi!
Cũng may mà quản lý Triệu không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-tui-mo-vuon-bach-thu/2163603/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.