Hai cái người Đế Thính và Lục Áp này, nói chuyện kì kì quái quái thì thôi đi, còn phải nhìn anh một cái. Đoàn Giai Trạch rất chi là chột dạ, liếc mắt nhìn những người khác, nhưng lại thấy tất cả đều làm như không nhìn thấy.
— Với cách nói chuyện đặc biệt này của Đế Thính, họ đều không thấy ngạc nhiên một chút nào, mà quan hệ của vườn trưởng với đạo quân lại cũng chẳng phải tin gì mới, Đoàn Giai Trạch nghĩ quá nhiều rồi.
Đế Thính chỉ cần nói chuyện với mọi người một lượt, là có thể nắm rõ đại khái tình huống ở nơi này, anh ta nói với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, không biết sau đó tôi nên xuất hiện với hình thái nào đây?”
Bởi vì công trình hy vọng Lăng Tiêu bảo vệ đối tượng được giúp đỡ, nên chỉ có tiếng lòng của Đoàn Giai Trạch là Đế Thính không nghe được, vẫn phải tự hỏi anh kế hoạch sau này.
Dường như để Đoàn Giai Trạch tiện suy nghĩ, Đế Thính còn chu đáo hóa thành nguyên hình.
Nguyên thân của Đế Thính là đầu hổ, một sừng, tai khuyển, thân rồng, đuôi sư tử, chân kỳ lân, có đủ đặc điểm của các động vật, không phải loài nào cả, khắp thiên địa chỉ có một con.
“Đúng lúc chẳng mấy nữa khu nuôi thả của chúng ta sẽ được xây dựng, Đế Thính tới đó làm sư tử là được rồi.” Đoàn Giai Trạch nói vậy.
Đế Thính niềm nở nói: “Thế tôi có thể mặc quần áo không?”
Đoàn Giai Trạch: “……………..”
Đoàn Giai Trạch cạn lời: “Chỗ chúng ta không lạnh, anh vẫn cần phải mặc quần áo à?”
Đế Thính ngượng ngùng nói, “Tôi mong đợi lâu như vậy, dù có không cần, thì cũng muốn được mặc cho đỡ nghiền…”
“Thế thì không tiện đâu,” Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, “Đừng nói là khu thả rông, dù ở khu nuôi nhốt cũng không tiện cho động vật mặc quần áo, chưa nói tới liệu có bị xã hội công kích hay không, như vậy cũng sẽ thành dối gạt các du khách tham quan.”
Trừ khi động vật bởi vì có một số nguyên nhân đặc thù cần giữ ấm, nếu không họ sẽ không tùy tiện cho động vật mặc quần áo, động vật người ta vốn không cần phải mặc quần áo, mặc vào chỉ cảm thấy ràng buộc. Cũng không thể vì để mặc quần áo cho Đế Thính mà lại cạo lông chứ?
Đế Thính lộ vẻ mặt thất vọng..
“Trước khi xây dựng khu thả rông, Đế Thính cứ… tùy ý đi. Cũng không cần phải nói nhiều lời với anh làm gì.” Đoàn Giai Trạch nói vậy. Với năng lực của Đế Thính, không cần phải dặn dò với nhau, chính anh ta sẽ biết được.
Đế Thính gật đầu nói: “Không thành vấn đề!” Anh ta không kiềm chế được sự kích động mà chà xát bàn tay, lẩm bẩm nói, “Thế thì tốt quá, đã lâu rồi không được gặp người sống, chỉ muốn mau mau được chơi cùng họ….”
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Lời nói này nghe thật u ám. Địa Tạng vương Bồ Tát thề, chừng nào địa ngục còn chúng sinh ta thề không thành Phật, Đế Thính cùng người ở dưới địa phủ không biết đã bao nhiêu năm rồi, bình thường đều chỉ thấy quỷ thần.
Thế nhưng tuy rằng ở địa phủ lâu như vậy, nhưng bản thân hình tượng Đế Thính vẫn rất chính diện, anh thông hiểu Phật lý, có thể trừ tà tiêu tai.
Lúc này Đế Thính hóa thân thành một con sư tử trắng châu Phi.
“Uầyyyy.” Đoàn Giai Trạch không nhịn được mà trầm trồ một tiếng.
Thân hình nó vô cùng cao lớn, chiếc bờm dài xõa tung bao trùm quanh gương mặt, bộ lông thuần sắc trắng khiến thoạt nhìn nó vô cùng thần thánh, đôi mắt tựa như núi băng màu lam nhạt, toát lên ánh sáng lạnh lùng lộng lẫy.
— Vườn thú Linh Hữu cũng mong muốn thu thập được động vật to lớn và có màu trắng như vậy.
Nhưng động vật như vậy vô cùng hiếm thấy, loài sư tử trắng này trên thế giới chưa tới 100 con, là loài sư tử châu Phi biến dạng. Thế nhưng sư tử trắng không vì chứng bạch tạng, mà do đột biến gen, giống như hóa hình hiện tại của Bạch Tố Trinh, mãng xà trắng biến dị vậy.
Đại đa số sư tử trong vườn thú quốc nội đều là sư tử bị bạch tạng, hoặc là sư tử trắng châu Phi đời sau, không phải thuần chủng, bộ lông của chúng thường hơi ngả vàng, không thuần trắng như Đế Thính, đôi mắt cũng màu vàng đất, chứ không phải màu xanh lam.
Bởi vì ở trên thảo nguyên châu Phi màu sắc của chúng rất bắt mắt, khó tồn tại, thế nhưng ở trong công viên động vật hoang dã thì không cần phải lo lắng như vậy.
Trông thấy một con sư tử trắng đẹp như vậy, Đoàn Giai Trạch không nhịn được mà ngồi xổm xuống.
Tiếp xúc với mãnh thú trong cự ly gần, người bình thường đều sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Đoàn Giai Trạch ở vườn thú đã lâu, không còn giống như ngày đầu, hơn nữa anh biết đây là do Đế Thính biến thành, bởi vậy nên còn duỗi tay ra vuốt lông Đế Thính.
Đế Thính nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, rồi lè lưỡi liếm lòng bàn tay Đoàn Giai Trạch, sau đó lè lưỡi nhìn anh.
Đoàn Giai Trạch trông mà thấy là lạ, không khỏi suy nghĩ miên man.
Lục Áp ở bên cạnh nói: “Ngươi là chó à Đế Thính.”
Đúng rồi, chính là giống như chó. Đoàn Giai Trạch cũng nghĩ ra, vội vàng nói: “Không thể biến thành chó được, chỗ chúng ta không thiếu chó, ở đây đã có năm con rồi.”
Để Đế Thính làm chó, chẳng phải phí của trời quá hay sao. Tuy rằng trong truyền thuyết có nói trước khi theo Địa Tạng vương Bồ Tát tu thành chính quả, Đế Thính từng là một chú chó trắng.
Cũng không biết Đế Thính nghe thấy tiếng lòng ai, tiếc nuối bảo rằng: “Tiếc thật đấy, làm chó mặc quần áo lại không được nổi bật.”
Vẫn còn nghĩ tới chuyện mặc quần áo nữa à?
Đoàn Giai Trạch không khỏi nhắc nhở: “Sau này anh đừng nói như vậy, nhất là khi trong hình người, ai không biết nghe được khó tránh khỏi nghĩ lung tung..”
Bởi vì tạm thời không cần làm việc, nên Đế Thính không có việc gì, Đoàn Giai Trạch giới thiệu với người ngoài anh là anh em của Lục Áp, dù sao thì trong lúc tức giận anh đã nói với Tiểu Tô như vậy.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn ngoại hình, ngoài việc đều rất đẹp trai ra, thì không có điểm tương đồng nào.
Thế nhưng lúc hai người ở với nhau, mọi người liền cảm thấy đây chắc chắn là anh em. Mỗi lần anh Lục còn chưa lên tiếng, hắn vừa gọi người em “Địch Đình” này sẽ lập tức gật đầu, tỏ ý đã biết rồi, đây là sự ăn ý ngầm, không phải anh em mới là lạ! (Địch Đình: đọc là di ting, đồng âm với Đế Thính)
Đế Thính ấy à, vừa nhìn mấy nhân viên này, là biết ngay họ nghĩ gì.
Các nhân viên đều thầm nghĩ, rốt cuộc anh Lục có bao nhiêu anh chị em hả, trông đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không thể tới nương nhờ vườn trưởng mãi được chứ. Tuy nói đây là sản nghiệp tư nhân, nhưng anh Lục làm như vậy, khó tránh khỏi khiến mọi người cảm thấy anh đưa cả nhà tới ăn bám.
Cũng có người nghĩ, vườn trưởng có tiền mà, anh chịu bỏ tiền ra nuôi, cũng là chuyện anh tình tôi nguyện.
Đế Thính rất thông minh, tuy rằng có thể nghe được rất nhiều lời bàn tán, nhưng biết cái gì nên nói cái gì không, nếu không những yêu quái kia cũng không dám xuất hiện trước mặt anh. Ngay cả lúc trước anh nhìn ra được Mỹ Hầu vương thật giả, tuy biết ai là thật, nhưng vì an nguy địa phủ mà không nói ra.
Lúc này đây, Đế Thính nhìn Lục Áp một chút, lại nhìn những nhân viên kia, vì an nguy của vườn thú, anh lựa chọn im lặng.
Vẫn là không cần nói cho đạo quân biết hình tượng của hắn trong lòng các nhân viên thì hơn..
…
Lại nói bởi vì Đế Thính không có việc gì làm, lại quen nơi địa phủ u ám, nội tâm rất từ bi, rất sẵn lòng tiếp xúc cùng con người, thế là mấy ngày này anh thoắt ẩn thoắt hiện ở vườn thú, tự kiếm chuyện để làm.
Hành động này cũng rất giống với nhóm tình nguyện viên lưu động, có người còn tưởng anh cũng là tình nguyện viên.
Tình nguyện viên ở Linh Hữu đã đổi tới nhóm thứ ba, lúc Đế Thính đi dạo trong vườn thú, trông thấy hai tình nguyện viên tới từ hai chùa khác nhau đang làm nhiệm vụ bên hồ, bởi không nhiều du khách nên hai người đang tranh luận rất sôi nổi.
Đế Thính tò mò tới gần, nghe thấy hai người nói chuyện, cười hỏi: “Hai người đang thảo luận kinh Phật à?”
Hai tình nguyện viên này một người tên Quảng Tài, một người tên Pháp Minh, bọn họ liếc mắt nhìn Đế Thính, đều không coi đây là chuyện gì to tát, mấy tiểu hòa thượng bọn họ, cũng không biết Lục Áp chính là “Lục cư sĩ” trong truyền thuyết, chỉ cho rằng cùng họ.
Dù sao thì bình thường Lục Áp động một tí là la lối muốn nướng chín vườn trưởng, trên người có thất tình lục dục, không giống người trong Phật môn một chút nào.
Mà người em họ này của Lục Áp, thoạt nhìn cũng có vẻ tới ăn nhờ ở đậu, nhưng so ra khá khẩm hơn Lục Áp một chút, Lục Áp không chịu làm gì, để vườn trưởng nuôi, cậu ta còn biết đi ra chỉ đường cho du khách.
Thế nhưng dù thế nào, họ cũng không cảm thấy người này có thể nói chuyện cùng mình. Đừng nói là anh ta, ở chung lâu ngày, mọi người cũng có thể thấy đến vườn trưởng Đoàn cũng không am hiểu rõ.
Quảng Tài hừ một tiếng, “Sư huynh à, làm như huynh khó tránh khỏi tốn thời gian, với độ dài nguyện kinh của Địa Tạng Bồ Tát, nếu anh chép kinh để độ, không khỏi tốn công sức và thời gian, lại còn chuyện bé xé ra to.”
Pháp Minh lại nói: “Chúng sinh có tình đều có thể độ, biện pháp của sư đệ tuy đơn giản, chỉ kết dấu tay là xong, nhưng hiệu quả được bao nhiêu?”
Đế Thính đứng bên cạnh nghe thấy cái tên quen thuộc, chớp mắt một cái, “Làm gì vậy? Siêu độ à?”
Hai người hờ hững nhìn Đế Thính một chút, lạnh nhạt giải thích: “Đúng vậy, chúng tôi đang bàn bạc xem làm thế nào để siêu độ cho động vật qua đời.”
Những hòa thượng này cả ngày tu hành trong Linh Hữu, bình thường không ra ngoài, lại không thể để lộ thân phận của mình, nên đã nghĩ rất nhiều cách để rèn luyện.
Ví dụ như có đôi lúc trong vườn thú có động vật vãng sinh, không chỉ là động vật trong biên chế của vườn thú đột nhiên tử vong, còn có những con chim sẻ trong phạm vi họ làm việc bị chết, bởi vậy nên giúp siêu độ.
Quảng Tài và Pháp Minh đang tranh luận chuyện này, bọn họ một người tán thành chép kinh siêu độ, một người cảm thấy nhiều động vật như vậy, chép kinh không nổi, mỗi ngày đều bận làm việc trong vườn thú, rồi lại bận tu hành, không bằng làm tâm chú dấu tay của Địa Tạng vương Bồ Tát là được rồi.
Pháp Minh nói tuy cách này thuận tiện, nhưng đệ làm gì có pháp lực, huynh cảm thấy đệ làm dấu tay thì không có tác dụng gì đâu.
Đương nhiên Quảng Tài không chịu thừa nhận, thế là họ bắt đầu tranh cãi.
Đế Thính cười ha hả nói: “Tôi cảm thấy làm dấu tay khá nhanh, lại tương đối dễ dàng, không phải các anh còn phải làm việc hay sao.”
Hai người ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh ta, không ngờ anh ta cũng nghe được, trong lòng còn hơi nghi ngờ, không rõ người này có biết họ đang nói tới siêu độ thật sự, chứ không phải loại thủ pháp lừa gạt người trong các chùa chiền khác hay không. Thế nhưng có biết hay không cũng không đáng kể, dù sao thì người này có không ít quan hệ với vườn trưởng.
Pháp Minh hừ một tiếng: “Làm vậy khác nào tự lừa mình.”
Quảng Tài: “Không đâu, đệ đã luyện rất lâu rồi!”
Đế Thính nhìn một lúc, “Ây dà, tranh cãi mấy cái này vô vị quá, hai người nên dành thời gian tập trung vào sự nghiệp lớn lao đi thì hơn.” Không ngờ giới tu Phật ở nhân gian lại yếu ớt tới mức này, mỗi chuyện siêu độ mà cũng có thể cãi nhau lâu như vậy, kiến thức cơ bản cũng không luyện tốt.
Quảng Tài và Pháp Minh liếc mắt nhìn, không lên tiếng, tiếp tục tranh luận chuyện của họ, dù sao thì chắc người trẻ tuổi này cũng không biết gì đâu.
Đế Thính cũng không để tâm, tự mình ra chỗ khác, suy nghĩ một chút, quay về hồ thủy cầm làm chú với biển cảnh báo “Nước sâu năm mét, xin đừng nghịch nước”, miệng lẩm bẩm “Cho các ngươi kiểu tốt hơn..”
Không bao lâu sau, biển cảnh báo hơi sáng lên, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt người thường không thể nhìn thấy, dần dần khuếch tán ra phạm vi mấy dặm.
“Ôi soái ca à, nhà vệ sinh ở đâu vậy?” Có du khách ở đằng sau hỏi.
“Để tôi dẫn anh đi.” Đế Thính quay đầu lại nở nụ cười đáng yêu, “Đi nào.”
Anh dẫn du khách đi tới nhà vệ sinh.
Quảng Tài và Pháp Minh đang tranh luận với nhau, đột nhiên giật mình, sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt họ, có mấy cái bóng lờ mờ đang bay lên không trung.
Hai người nghi ngờ không thôi, hoài nghi mình nhìn nhầm, hai bên có pháp khí thì cầm pháp khí, có thể niệm chú thì niệm chú, gia trì cho đôi mắt mình.
Hào quang lóe lên, mắt đỉnh môn mở ra, lần này có thể nhìn rõ hơn.
Chỉ thấy trong phạm vi họ nhìn được, vô số hồn phách lớn nhỏ, đang khoan thai bồng bềnh bay lên không trung, lớn có sư tử, hổ, chó, nhỏ có chuột, bọ, côn trùng rắn rết.
Nhiều tàn hồn động vật bấy nhiêu năm qua vì nhiều nguyên nhân không thể rời đi, dưới một sức mạnh không tên, đang dồn dập được siêu độ vãng sanh tịnh thổ.
“Cái này..” Quảng Tài đã há hốc miệng ra rồi, “Đây là do vị sư huynh kia làm à?”
Pháp Minh huých cùi chỏ vào anh ta, “Sư huynh cái gì, trong số chúng ta không ai làm được nổi!”
Tuy rằng các du khách phổ thông trong vườn thú không nhìn thấy, nhưng bọn họ từng tu hành, lại mở mắt đỉnh môn, nên có thể trông rõ ràng.
(Mắt đỉnh môn: Trong truyền thuyết Phật giáo, Mahesvara có ba con mắt, trong đó có một con mắt trên trán, gọi là “mắt đỉnh môn”, có thể nhìn thấy rõ ràng vạn vật cao thấp, vượt xa mắt người thường)
Không chỉ trong vườn thú, ở phạm vi bên ngoài vườn thú, trông thấy ở một vài nơi xa xôi không thể tiếp cận tới, tàn hồn động vật đang từ từ bay lên không trung, có mới có cũ, trên người chúng tỏa ra khí tức an tường, như đã được giải thoát, cúi đầu bái rạp về phía một người hảo tâm không tên, tự tới bờ bỉ ngạn.
Trong mắt họ, bây giờ khắp bầu trời đang được những đốm sáng lớn nhỏ che kín, tựa như có người thắp đèn Khổng Minh giữa ban ngày, lại giống như những ánh sao rơi xuống, khiến họ nhìn đến ngây ra.
Không chỉ hai người họ, trong lòng các hòa thượng khác cũng nảy sinh suy nghĩ, họ đi tới nơi lộ thiên, ngửa đầu lên quan sát.
Không biết đại đức nào thi pháp, hẳn không phải cư sĩ Lục đâu, nếu cư sĩ đã không quản nơi này, không có khả năng đột nhiên lại dùng đại tu hành, siêu độ tất cả linh hồn động vật trong phạm vi mấy dặm.
Nhưng phạm vi thi pháp như vậy, dù chỉ là siêu độ linh hồn động vật, cũng khiến người ta phải thán phục!
Có rất nhiều người trong số họ, mặc dù là sư trưởng, nhưng chỉ siêu độ một hồn phách thôi cũng đã tốn rất nhiều thời gian, còn chưa chắc đã có thể đạt được hiệu quả như vậy, có lẽ chỉ có thể giúp các linh hồn giảm bớt đau khổ.
Qua một lúc lâu, đợi đến khi những linh hồn kia đã biến mất, mấy chục tình nguyện viên hòa thượng đang đi bộ trong vườn thú, dưới ánh mắt ngạc nhiên của các du khách, đều không hẹn mà cùng chắp tay hành lễ về phía không trung, hành lễ về phía vị tiền bối không biết danh tính kia, thấp giọng nói: “A di đà Phật!”
——
Đoàn Giai Trạch rất phiền não.
Anh bỏ ra mấy trăm ngàn tiến cử năm đôi cánh cụt hoàng đế, là hy vọng chúng nó sinh nhiều con một chút, để anh có thể mở trung tâm gây giống cánh cụt hoàng đế.
Thế nhưng dạo gần đây, nhân viên chăm nuôi cánh cụt hoàng đế nói với anh rằng, bọn họ nghi ngờ mấy con cánh cụt hoàng đế này có xu hướng đồng tính.
Lần đầu tiên nghe tin, Đoàn Giai Trạch đần người ra kiểu “????????”
Bây giờ đang tới mùa cánh cụt hoàng đế giao phối, biểu hiện của mấy đôi cánh cụt hoàng đế này hết sức quan trọng, Đoàn Giai Trạch vẫn tin rằng chúng có thể đẻ trứng, dù sao thì anh cũng tạo điều kiện môi trường rất tốt cho chúng rồi, chỉ trừ ban đầu Kỳ Tích hay bắt nạt chúng, sau đó cũng đã bị anh nhắc nhở.
Trong quá trình cánh cụt hoàng đế nuôi dưỡng con cái, đều theo chế độ một vợ một chồng, thế nhưng mỗi năm chúng sẽ chọn bạn đồng hành một lần, cũng có trường hợp lặp lại bạn đồng hành, lâu nhất lên tới mười mấy năm.
Cánh cụt sống trong vườn bách thú, bởi vì số lượng ít, nên có khả năng mấy năm liền sẽ kết đôi với một đối tượng. Thế nhưng Đoàn Giai Trạch cũng không chắc chắn mấy con cánh cụt hoàng đế này năm nay sẽ chọn bạn đồng hành thế nào.
Cánh cụt hoàng đế dù là con trống hay mái đều có hành vi đồng tính, nhưng con trống nhiều hơn một chút, chúng sẽ cùng nhau ấp trứng chim non, đương nhiên quả trứng này trộm từ nhà khác.
So với tin tức vườn bách thú vốn đã ít cánh cụt hoàng đế, ấy thế mà chúng còn gay, khiến Đoàn Giai Trạch muốn bạo phát hơn cả là:
Nhân viên chăm sóc cánh cụt hoàng đế đi tới nói với Đoàn Giai Trạch rằng, trong lúc bọn họ quan sát tình huống giao phối thì phát hiện ra, có ba con cánh cụt hoàng đế trống không có ý định đi tìm cánh cụt hoàng đế mái, mà thường xuyên bám theo sau mông Kỳ Tích, rướn cổ lên bắt chước tiếng kêu của nó, Kỳ Tích đuổi cũng không chịu đi…
Đây là biểu hiện tìm phối phẫu điển hình của cánh cụt hoàng đế.
Đoàn Giai Trạch: “…….”
Đoàn Giai Trạch kêu thảm thiết, “Cái quỷ gì vậy, chúng bị cuồng tra tấn à? Lại đi chơi gay với nhau, lấy đâu ra nhiều trứng cho nó ấp như vậy chứ, nếu có trứng thì thôi đi!”
Dù sao cánh cụt hoàng đế ba ấp trứng rất giỏi, không nhất định cần cánh cụt mẹ.
Nhân viên chăm sóc run rẩy nói, “Vườn trưởng à, anh yên tâm, Kỳ Tích vẫn không bị tấn công.. Thực ra mới đầu cũng có mấy con cánh cụt mái muốn hướng về nó tìm phối ngẫu, nhưng vẫn bị vài con trống đánh bại.”
Nếu như tiểu thái tử đớp phải thính của cánh cụt trống, mặc dù đây là hiện tượng tự nhiên, nhưng họ không dám tưởng tượng vẻ mặt vườn trưởng sẽ thế nào.
Đương nhiên họ không biết. Đoàn Giai Trạch biết rõ, anh từng trao đổi qua với Kỳ Tích, tuy rằng Kỳ Tích đã lớn rồi, nhưng bởi vì thể chất của nó, hơn nữa còn đang theo con đường tu hành, bởi vậy nên vẫn chưa bắt đầu tìm phối ngẫu.
Gay go nhất là ba con cánh cụt hoàng đế kia, nếu chúng cứ trồng cây si với Kỳ Tích, chẳng phải năm nay cùng lắm chỉ có hai cặp vợ chồng cánh cụt hoàng đế ấp trứng thôi sao.
Thực ra cánh cụt hoàng đế có xu hướng đồng tính, cũng không phải vì giao phối, chỉ là chúng muốn cùng nhau ấp trứng, có lẽ chúng cảm thấy Kỳ Tích rất có cảm giác an toàn, nhưng không có trứng cho chúng nó, trừ khi Đoàn Giai Trạch lại nhận được trứng cánh cụt hoàng đế.
“Không được không được rồi..” Đoàn Giai Trạch cũng không để ý tới mấy quyền lợi gì đó của chim, anh cần phải lộng quyền gia trưởng không cho phép chuyện này xảy ra.
Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút xem có nên thông báo với Lục Áp hay không, tuy rằng anh cảm thấy lý do này hơi 囧, nhưng nếu không nói có lẽ Lục Áp sẽ tức giận, bởi vậy nên cuối cùng vẫn nói cho hắn.
Sau khi biết chuyện Lục Áp rất tức giận, vừa nghe thế mà có con chim trống dám theo đuổi Kỳ Tích, hắn liền la ó: “Ta đã nói sẽ có con chim muốn bắt nạt con trai ta rồi mà, lúc đó ta đã không đồng ý cho chúng nó ở với nhau!”
Đoàn Giai Trạch: “……”
Lục Áp: “Đi xem xem!”
Hai người chạy tới khu triển lãm cực địa nhìn một chút, liền thấy ba con chim cánh cụt đang bám quanh Kỳ Tích, Kỳ Tích phát ra tiếng kêu phẫn nộ, đẩy chúng nó ra, chúng nó không tránh ra như ngày thường, ngược lại còn tiến lên, còn bắt chước tiếng kêu của Kỳ Tích, cổ họng chuyển động.
Lục Áp giận tím mặt, “Há có cái lý đó, phải đánh chết chúng nó!”
Lục Áp giơ tay lên muốn lấy Sát Nhân Đao ra, Đoàn Giai Trạch nhìn hắn không giống như đang nói giỡn, liền ôm lấy cánh tay hắn, “Đạo quân à đừng kích động! Chúng ta vẫn chưa giàu tới mức có thể tùy tiện giết cánh cụt hoàng đế đâu!!”
Lục Áp: “……”
Lục Áp từ từ buông tay ra.
Đoàn Giai Trạch thấy hắn bình tĩnh lại, cũng muốn buông tay.
Nhưng Lục Áp lại gập cánh tay, kẹp chặt tay Đoàn Giai Trạch trong khuỷu tay mình
Đoàn Giai Trạch: “………..”
Đoàn Giai Trạch rất muốn đánh người, nhưng đáng thương là nhất định anh không đánh được Lục Áp, với cái tính tự luyến của Lục Áp nói không chừng còn tưởng đánh là hôn mắng là yêu. Ghê gớm nhất là Lục Áp giở trò lưu manh cũng ngầu như vậy, khiến Đoàn Giai Trạch vô cùng phẫn uất, nhất định cái câu tướng do tâm sinh kia sai rồi.
Kỳ Tích bị ba con cánh cụt hoàng đế trống bám lấy không buông, trông thấy hai người ba xuất hiện, như thấy vị cứu tinh.
Tuy rằng nó cao hơn các con cánh cụt hoàng đế khác một cái đầu, nhưng nó vẫn còn trẻ con mà.
Kỳ Tích đột phá vòng vây, bò tới bên tường kính, cách mặt kính kêu với hai người mấy tiếng.
Tên lưu manh? Đoàn Giai Trạch nghe thấy từ này, liền liếc xuống cánh tay mình bị Lục Áp kẹp chặt trong khuỷu tay.
Có Lục Áp ở đây, Đoàn Giai Trạch cũng không lãng phí thú tâm thông, để hắn phiên dịch một chút.
Thực ra cũng không có gì, chỉ là mấy con chim trống này ngày đêm bám lấy Kỳ Tích không buông. Lục Áp nói nghe nghiêm trọng như vậy, Đoàn Giai Trạch còn lấy làm kỳ quái, chẳng lẽ chúng nó dâm ô Kỳ Tích, đã nói cánh cụt hoàng đế chơi gay không phải vì giao phối rồi kia mà.
“Nếu đã như vậy, thế thì không thể làm gì hơn là đưa Kỳ Tích ra ngoài cách ly, ở trong phạm vi này chúng vẫn luôn nghe được tiếng của Kỳ Tích, nếu không thấy Kỳ Tích có lẽ sẽ chọn con cánh cụt khác..” Đoàn Giai Trạch lo lắng nói.
Lục Áp thấp giọng nói: “Không thể dạy cho chúng nó một bài học à? Ta vừa nghĩ tới chúng nó đùa giỡn với con trai ta, nhưng không thể đánh chết, ngươi còn muốn cung cấp môi trường sống tốt hơn cho chúng nó, không gây chút khó khăn nào.. thật tức giận!”
Đoàn Giai Trạch bình tĩnh nói: “Xin anh nhìn thẳng vào sự thật đi, tuy rằng con trai anh bị đùa giỡn, nhưng nó dùng tần suất mỗi phút một lần đẩy tụi kia ngã xuống đất đấy.”
Đây vốn là hành vi tự nhiên của cánh cụt hoàng đế, Đoàn Giai Trạch lo lắng mấy con cánh cụt hoàng đế không thể sinh con, còn Kỳ Tích, sau khi nhìn thấy Kỳ Tích, anh có thể xác định Kỳ Tích vẫn chưa bị tổn thương tâm lý.
“Khoảng thời gian này cứ để Kỳ Tích ở phòng thú y là được rồi,” Sau khi tự suy nghĩ, Đoàn Giai Trạch cảm thấy chỉ có nơi đó là cách khá xa, lại có môi trường ở lại, “Đợi qua mùa giao phối thì đưa Kỳ Tích trở về.”
Lục Áp khẽ hừ một tiếng, không tỏ thái độ.
Đoàn Giai Trạch bảo người ta đưa xe vận chuyển tới, lót băng vào, rồi đưa Kỳ Tích tới. Đáng lý cần nhốt lại, nhưng Đoàn Giai Trạch không nỡ lòng nhốt Kỳ Tích, bèn nhỏ giọng dặn dò Kỳ Tích, bảo nó đừng làm loạn, chỉ buộc lỏng, sau đó đưa ra ngoài, chuẩn bị chuyển Kỳ Tích tới phòng thú y.
Phải hoạt động như vậy, khó tránh khỏi nhân cơ hội buông tay Lục Áp ra.
Lục Áp đứng phía sau nhìn, có phần không cam lòng.
Đoàn Giai Trạch không cảm nhận được chút nào, anh đẩy xe ra ngoài, anh không ngờ, bình thường Kỳ Tích rất nghe lời, vừa trông thấy thế giới bên ngoài, giữa ban ngày, du khách đi khắp vườn thú, đột nhiên hưng phấn, nhảy từ trên xe xuống, chân ngắn phi băng băng!
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Đoàn Giai Trạch sợ hãi không nói nên lời, xoay tay kéo lấy Lục Áp, “Nhanh lên nhanh lên…”
Lục Áp nhanh tay lẹ mắt, nhân cơ hội một lần nữa dịch tay Đoàn Giai Trạch, kẹp vào trong khuỷu tay mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]