Sau khi tuyển đủ nhân viên rồi, Đoàn Giai Trạch cũng không còn bận rộn như trước nữa, anh bắt đầu tính xem bước tiếp theo nên làm gì.
Linh Hữu bắt đầu có tiếng tăm, cũng đã có khách quen, nhưng tốc độ phát triển vẫn tương đối chậm. Trong vườn bách thú vẫn còn một số buồng bỏ không, giờ vẫn có khá ít chủng loại động vật, Đoàn Giai Trạch nghĩ, nhiệm vụ hệ thống càng ngày càng khó hơn, có lẽ anh nên chủ động nhập một số loại động vật vào.
Nhưng biết đi đâu tìm động vật bây giờ? Chẳng lẽ lại tới chợ chim?
Đoàn Giai Trạch thực sự không có tí kinh nghiệm nào về mảng này, anh suy nghĩ hồi lâu, quyết định tới cục lâm nghiệp thử vận may.
Cục lâm nghiệp cũng coi như chủ quản của vườn bách thú Linh Hữu, Đoàn Giai Trạch ngồi trong phòng bảo tồn động vật hoang dã, cùng chủ nhiệm phòng họ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Chủ nhiệm phòng nâng cặp kính mắt lên: “Ồ.. cậu phụ trách vườn bách thú kia, muốn nhận nuôi một vài động vật bởi vì nhiều nguyên nhân mà không thể quay về hoang dã ấy à?
Đoàn Giai Trạch gật đầu: “Vâng! Có được không ạ?”
Anh cũng là nhanh trí thôi, nghĩ làm cách này thì không tốn tiền, nên liền đi thử một phen.
Chủ nhiệm phòng: “Cái này.. theo lý mà nói thì các cậu đủ tư cách để nhận, nhưng mà, chúng tôi vẫn theo lệ cũ mà giao cho vườn bách thú nhà nước nuôi, trước giờ chưa có tiền lệ giao cho vườn bách thú tư nhân.”
Đoàn Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-tui-mo-vuon-bach-thu/2163421/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.