Kể từ bao giờ tôi không thể không chú ý tới em.
Từ nhỏ mẹ đã đặt cho tôi cái tên Kiều Phương hàm ý đơn phương kiều diễm.
Kiều trong kiều diễm, Phương trong đơn phương. Mẹ sinh ra tôi trong hoàn cảnh éo le, môi hôn nhân được sắp đặt lúc đó mẹ yêy ba nhưng ba không yêu mẹ. Tình yêu của mẹ luôn từ một phía cho đến khi có tôi ba mẹ dường như tìm được điểm tựa từ đó mà có cảm tình.
Khi thơ ấu cứ mỗi lần mẹ vắng nhà tôi sẽ ở với ba, mẹ không cho tôi đi vì mẹ muốn có thời gian vui vẻ đã lâu với người bạn tâm giao nên tôi cũng không hề đòi, cứ mỗi lần như thế lần nào mẹ về cũng nhắc về em cho tôi nghe, tôi đã rất tò mò về em, tôi muốn gặp em một lần. Nhưng chỉ nhìn được em qua những bức ảnh mẹ khoe, những cuộc gọi qua điện thoại của hai người mẹ thoáng chốc cũng sẽ gặp em.
Không biết từ lúc nào cứ mỗi lần mẹ gọi điện cho dì Thoa tôi đều ở kế bên, biết đâu được tôi sẽ nghe được giọng em, khuân mặt em hay nụ cười của em. Vài lần như thế mẹ không biết cố ý hay vô tình đều lia cam điện thoại qua tôi. Tôi cũng ngượng nên không biết nói gì nên thôi, bất ngờ hơn là em cũng biết tôi qua những lời kể từ người lớn có lần em nói với tôi rằng mẹ tôi kể rất nhiều về tôi cho em. Tôi xấu hổ lắm, tôi thích được nhìn em như thế nhưng tôi lại ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-toi-va-chi/3407572/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.