Cả Gia Lạc và Đạt Nhân đều thất kinh ngơ ngác tròn mắt với tiếng hét lớn, riêng Lạc tay chân rụng rời "Sao hắn lại ở đây?" 
Chân Lạc có phần run, trong lòng chắc mẩm điều không tốt, quả này thì bỏ cha rồi, tên Hạo Bối này giỏi cái gì không biết chứ ghen tuông vớ vẩn thì phải xếp vào hàng cao nhân, thâm thuộc sáu tư phương pháp hành hạ người khác khi lên cơn.  
Cứ tưởng nghỉ hè sẽ được giải thoát khỏi tên bạo chúa con. Ai ngờ.... Nó định chạy nhưng chân hóa đá, cứ đứng im như phỗng đợi hắn đến gần, vác thốc lên vai. Thế rồi hắn quay qua nói với Đạt Nhân 
- Đây là người của tôi, cậu không được phép đấu với cô ấy. 
Đạt Nhân ngơ ngác, Gia Lạc la hét bắt hắn bỏ xuống mà nào được, cả người nắm ngon ơ trên vai hắn, chỉ còn biết ngẩng đầu lên nhìn Đạt Nhân mà cười trừ phần vì xấu hổ. 
- Cậu có bỏ tôi xuống không hả? Có giỏi chúng ta tỉ thí, đồ quá đáng. 
- Tỉ thí? Được? 
Hắn bỏ nó xuống bên phòng tập gym, miệng cười 
- Thế giờ cậu thích tỉ thí bằng môi hay má? Để tôi còn biết đường mà xuất chiêu. 
- Cậu... điên rồi. - Nó vừa ngượng vừa khó chịu nhìn Bạch Nhi rồi lao thẳng ra ngoài chạy biến 
Hắn cười hềnh hệch đắc ý, đeo lại găng tay chuẩn bị tập tiếp, Tiểu Bạch vừa bị lườm còn tròn mắt, ngơ ngác tìm câu trả lời, trong lòng thắc mắc "bộ mình đã làm gì sai mà sao lườm hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-to-thich-cau/3300451/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.