Giấc mơ không rõ ràng, không có hành động, chỉ là một cậu con trai ngồi quay lưng, xung quanh là rừng hoa lửa đỏ, rồi giấc mơ cứ thế tan ra, tan mãi như chưa hề tồn tại, nó rơi vào cõi mộng ảo thiên thu, chơi vơi với những kí ức đau khổ.
- Này… Dậy đi, 5 giờ sáng rồi. Mày mê gì mà toát mồ hôi đẫm người thế?
Có tiếng gọi bên tai khiến nó giật bắn cả mình, mở choàng mắt ra thì thấy Nhím đang ngồi bên cạnh. Nó hốt hoảng thoát khỏi cơn mê man, trong đầu đau như búa bổ và những lời nói thì thầm ghê rợn. Rõ là đã lâu lắm rồi không còn những giấc mơ đáng sợ cơ mà?
Ngày đầu tiên tại khu quân sự mới không có gì thay đổi ngoài việc sáng chiều luyện tập khắc nhiệt trong thời tiết ngày càng oi bức.
Những môn học về vũ khí dần dần được dạy cho học sinh. Những đứa trẻ non nớt dần dần chuyên nghiệp, thành thạo hơn, chân tay không còn vụng về lóng ngóng như những ngày đầu. Việc tráo học sinh của các lớp lên khá ổn, vì không thân thiết với nhau lắm nên sẽ không nói chuyện riêng trong giờ, cái tôi được thể hiện ra nhiều hơn. Gia Lạc là một trong những học viên xuất sắc của đội A, không phải xuất sắc về thành tích mà là dũng khí rất tốt, dám thử tất cả mọi thứ, không dè dặt, lo ngại.
Những ngày luyện tập căng thẳng, chỉ đến khi ăn cơm mới được ngồi cạnh nhau, ngồi bên bạn bè mình để nói chuyện, cơ mà thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-to-thich-cau/3300436/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.