Hai con người mải mê nói chuyện quên trời quên đất chẳng nghĩ rằng có một ngọn lửa vô hình đang lao tới phía mình với một tốc độ ánh sáng. 
Hắn lấy tay nắm chặt cổ tay nó kéo lại đằng sau làm nó giật bắn cả mình và Quân cũng bất ngờ không kém. 
Trong đầu tiếc nuối vì chưa đưa ra lời mời với Gia Lạc thì con kì đà đực này lại đến. Có nhất thiết là phải đúng lúc thế không? 
- Gì thế? 
Lạc nhăn mặt cố rụt tay mình lại khỏi tay Bối mà không đủ sức, ngược lại, tay hắn càng siết chặt hơn nữa, hằn lên những vệt đỏ quanh cổ tay. 
- Tôi có hẹn với Lạc, xin lỗi nha! 
Hạo Bối trưng ra bộ mặt đắc ý, vừa tỏ thái độ cảnh cáo:” Tránh xa nữ nhân của ta ra.” Đôi mắt hắn như phóng ra điện, đôi mày càng co lại mạnh hơn, bàn tay không kia nắm thật chặt và có ý để cho Quân thấy. Tường Quân cũng chỉ có thể nở một nụ cười không hơn không kém, nhún vai một cái rồi bước đi, không quên đưa tay chào Gia Lạc một cách trìu mỉm. Khóe miệng cười rất tươi rồi Lạc cũng cười tươi đáp lại làm hắn tức xì cả khói mũi. 
Hạo Bối kéo tay Gia Lạc thềnh thệch ra boong tàu. Nó nhăn nhó mặt mũi, cố giằng tay ra 
- Bỏ ra… Đau quá đi mất! 
Hắn đột ngột bỏ tay ra, chỉ vì quán tính đang chạy mà Lạc phanh không kịp lao đếm ầm một cái vào lòng hắn lọt thỏm. Hai tay nó áp chặt vào bộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-to-thich-cau/3300434/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.