Nó giật bắn mình, đạp tung cả chăn chạy ra khỏi giường, đang định hét ầm lên thì bị ai đó bịt miệng
- Trật tự cho mọi người ngủ!
Nhận ra giọng ai rồi, Lạc ngồi lại xuống giường thì thào:
- Cậu ở đâu chui ra vậy? Sao cậu lại mò vào đây? Cậu định giở trò vì vậy?
Hắn trừng mắt nhìn Gia Lạc, cái con ngốc này, chỉ muốn cốc cho vài cái vào đầu cho não nó thông thôi. Nếu không phải Gia Lạc mà là một đứa con gái nào khác thì hắn đã tống cổ ra khỏi đây rồi chứ ở đó mà lý lẽ
- Chính cậu mới là người mò lên đây ý, tôi nằm đây nãy giờ rồi.
Gia Lạc mang máng hiểu vấn đề, liền tụt xuống, mặt mày nhăn nhó
- Xin lỗi, để tôi qua phòng khác!
Nói rồi, hắn nằm xuống kéo chăn lên, Lạc thì mò mẫm ra mở cửa, đúng là ngượng hết biết. Vừa mở ra thì bên ngoài tối um um chẳng nhìn thấy gì cả, nó giật bắn cả mình chạy uỳnh uỵch leo lên giường trùm chăn run cầm cập.
- Cậu làm gì vậy?
Hắn khó chịu ngồi dậy lật chăn ra khỏi người nó. Lạc nói run run khuôn mặt thấy thần
- Tôi sợ, tối... tối quá!
Hắn bỗng động lòng trước người con gái đang run rẩy trước mặt, đôi mày hơi co lại, hắn đang lúng tung, chẳng biết phải làm gì để an ủi, Lạc vô tình nép sát vào người hắn hơn, hắn nhẹ nhàng vòng tay qua vài, kéo Lạc xích lại gần mình, rồi hai đứa từ từ nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-to-thich-cau/3300431/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.