Hắn nhìn nó, làm bộ như không để ý lắm nhưng thực ra cái bụng hắn đang réo ầm ỹ.
- Ục…ục…. – tiếng bụng sôi « Đúng là một tên sĩ gái mà! » - bụng nói
- Này…. - Nó bẽn lẽn đưa hộp cơm lại cho hắn
Hắn nhìn nó, một nét đáng yêu thoáng qua, đôi má ửng hồng làm tim hắn đánh đến thịch một cái, có một chút điện chạy dọc thân người rồi vào tận não làm hắn đơ ra. Hắn nhìn hộp cơm ngon, cố gắng kiềm chế mình
- Tôi bảo cậu cứ ăn đi mà!
Hắn nói xong xuôi thì tiến lên kê lại bàn ghế cho đỡ xộc xệch. Nó nhìn hắn, bụng nó cũng đang kêu liên hồi rồi. Hộp cơm ngon, đáng ra nó có thể mở ra và ăn ngấu nghiến nhưng không hiểu sao, nó không nỡ.
Gia Lạc tiền dần về phía Hạo Bối. Hắn ta dừng tay lại, nhìn Gia Lạc chăm chú, tự hỏi không biết nó đên cạnh hắn làm gì?
- Cùng ăn đi! – Gia Lạc nói
Nó kéo một chiếc bàn và bê hai chiếc ghế ra đối diện nhau. Nó ngồi nhanh xuống nhìn hắn mỉm cười. Nó thấy hành động keo ghế ra của hắn rồi ngồi xuống nhẹ nhàng sao mà nghô nghê thế!
Hắn cũng đáng yêu lắm, chỉ là hắn chưa biểu lộ ra nên mọi người nghĩ hắn lạnh lùng thôi.
Hai đứa ngồi đối diện nhau, cũng nhau nhìn chằm chằm họp cơm rồi lại nhign nhau. Hắn hất cằm ra hiệu cho nó ăn đi, nó lại hất cằm ra hiệu cho hắn khai hộp. hất cằm mọi, nó đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-to-thich-cau/3300420/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.