~Một tháng sau~ 
Sáng, ánh nắng chiếu xuống, nó nhổm dậy một cách khó nhọc. Dạo này bị mất ngủ, tuy là mọi chuyện đã qua nhưng không hiểu tại sao những h ình ảnh về Sa Sẹo hàng đêm cứ lắp đi lặp lại trong đầu. Một thứ ám ảnh khủng khiếp lắm! Với tay mở cửa sổ, Gia Lạc đang ở nhà mình, căn nhà này, đã rất lâu rồi không ở lại 
- Con gái, con sắp xếp quần áo đi, chúng ta sang Mỹ với mẹ! – Bà Ánh Nguyệt bước vào ngồi bên con gái 
- Hả? Tại sao ạ? – Mỡ hốt hoảng, không lẽ mẹ định làm thế thật 
- Để con ở đây một mình, mẹ không yên tâm. – Mẹ Gia Lạc khá cương quyết 
- Mẹ à. Con thực sự cần phải ở đây! Con còn phải tìm bố, tìm chị Thư – Mỡ thực sự không muốn rời khỏi 
- Con không nghe lời mẹ ư? Con cứ cố gắng tìm họ làm gì? Họ quên chúng ta rồi con hiểu chưa? Đi, dậy mau lên, mẹ đã rút hồ sơ của con ra khỏi trường – bà Nguyệt cố gắng kéo Mỡ dậy 
- Mẹ à? Sao cái gì mẹ cũng muốn tự quyết thế? Làm ơn suy nghĩ cho con một chút được không? – Mỡ vô cùng khó chịu và đứng dậy 
Nó với chiếc áo khoác trong suốt, mặc vào, cùng con xe đạp phấp phới ngoài đường, nó đạp nhanh men theo bờ đê. Dừng xe lại, nó kéo chiếc chân chống, khóa xe và chạy xuống triền đê. Nó chẳng biết nó đã đi xa bao nhiêu, đây là nơi nào mà nó chỉ biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-to-thich-cau/3300414/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.