Thật ra lời Lăng Ba nói còn dài hơn. Cô thậm chí còn đề nghị Thôi Cảnh Dục đừng ôm khư khư vị trí này nữa, hãy nhường nó ra đi đừng ngăn cản người khác tiến tới. Trong kinh thành này không thiếu vương tôn, tự sẽ có người khiến Thanh Lan được hạnh phúc viên mãn.
Nhưng Thôi Cảnh Dục không nói ra, nên Thanh Lan không biết. Chỉ nguyên đoạn trước đó đã khiến nàng giật mình.
– Ta không biết chuyện tiêu chuẩn gì cả, đừng nói bậy… – Nàng thậm chí còn buột miệng, – Lăng Ba vì muốn nối tơ hồng, cái gì cũng nói được…
Nàng đã làm tiểu thư thế gia khuôn phép suốt hai mươi tư năm nên lúc hành động cũng có phần chậm chạp, ngay cả chạy trốn cũng rề rà. Tuy nàng học được cách nói một nửa rồi thôi nhưng vẫn cứ bị Thôi Cảnh Dục giữ lại, kẹp giữa y và thân cây.
Đình viện tối tăm, sau lưng y là ánh tuyết nhàn nhạt nên đôi mắt của y càng tối nhưng vẫn lộ ra một tia sáng, tựa ánh lửa bập bùng.
Trong mắt Thôi Cảnh Dục có lửa nóng, tựa hồ muốn thiêu trụi cả trời đất này.
Chẳng trách Thanh Lan muốn chạy trốn. Một Thôi Cảnh Dục như vậy quả thật khiến người ta thấy nguy hiểm, khiến người ta muốn trốn tránh không cần biết y chuẩn bị nói điều gì.
– Nàng giả bộ không hiểu cũng không sao, – Thôi Cảnh Dục dùng hai tay của mình vây nàng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói, – Ta giải thích cho nàng nghe.
– Lăng Ba nói, ta nợ nàng một viên mãn. Ta nên như Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198406/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.