Hội xuân săn ngày thứ năm, thiên tử hồi cung.
Những quý nhân còn lại phải đi tiễn giá nên cũng về gần hết, chỉ còn lại một số người thực sự thích săn bắn ở lại.
Thiên tử hồi cung không có con hổ kia mà chỉ có vài con gấu. Đáng tiếc chúng đều chết cả, xác được chất đầy mấy xe để mang về, cũng coi như náo nhiệt. Tuyệt nhiên không có ai hó hé hỏi con vua hổ Hầu gia săn được đã biến đâu rồi.
Nói ra thì, việc không có ai bị xử phạt khiến Lăng Ba rất kinh ngạc. Cô cứ ngỡ ít nhất cũng phải bị trách mắng vài câu, để Bùi Chiếu đến ngự tiền nhận lỗi. Nếu như không bị phạt ngay, lại như đang bị ghi sổ chờ tính sau vậy.
Nhưng sau khi biết nguyên do, cô lại không sợ nữa. Hóa ra Trưởng công chúa đã đích thân đến gặp Bệ hạ để giải thích, Ngài nói rằng:
– Mấy hôm nay Anh Trinh hơi buồn chán mới dẫn cô gái Diệp gia kia đến ngắm hổ, không cẩn thận mới thả nó chạy may mà không làm ai bị thương. Ta đã phạt nó rồi.
Bệ hạ đương nhiên cũng có tật giật mình. Trưởng công chúa nói đến phiền muộn, Người tự biết những ngày qua mình đã âm thầm chèn ép Hoắc Anh Trinh thế nào. Hơn nữa Trưởng công chúa đích thân đến xin lỗi là chuyện chưa từng có, Bệ hạ tất nhiên phải cười tủm tỉm mà đáp:
– Không sao, dù sao cũng đã bắt được rồi, cũng không nhất thiết phải nuôi trong ngự uyển.
Hai tỷ đệ hoàng gia đánh qua lại xong thì vạn sự thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198400/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.