Lúc Thanh Lan quay lại noãn các, Lăng Ba vẫn chưa chải đầu xong.
Từ nhỏ, Thanh Lan đã học hành vô cùng chăm chỉ. Mẫu thân mời tiên sinh giỏi nhất đến dạy dỗ nàng, và nàng cũng hết lòng chuyên tâm. Khi ấy còn nhỏ, nàng không hề biết con gái dù học giỏi đến đâu cũng không thể đi thi, cao nhất cũng chỉ có thể làm nữ quan trong cung, không khác cung nữ hầu hạ bên cạnh quý nhân là bao.
Có hôm đi học, nàng đọc mãi mà không hiểu bài, cảm thấy buồn bực, bứt rứt. Tiên sinh không có con cái nên cũng không hiểu, cứ tưởng nàng tức giận nên mặt mới đỏ bừng như thế. Cho đến khi ngoái đầu nhìn lại, ông đã thấy nàng ngất đi, trán nóng bừng. Thì ra, nàng đã lên cơn sốt cao từ bao giờ.
Nữ nhi Diệp gia đều như vậy, đã quen tự ép buộc mình phải nghiến răng cố gắng, và tin rằng mọi thứ đều có thể dựa vào bản thân. Họ khống chế trái tim mình một cách nghiêm ngặt, đến mức không hề nhận ra cơ thể đã bắt đầu phản kháng.
Buổi trưa, noãn các rải đầy nắng ấm. Ngoài viện, tiếng trống chiêng vẫn rộn ràng, đông vui ồn ã, còn Lăng Ba vẫn đang mặc một bộ trung y, ngồi bên lồng sưởi đọc sách.
Liễu Nhi khóc sưng cả mắt, vừa nhìn thấy Thanh Lan đi vào đã run lên như trẻ con mắc tội nhìn thấy người lớn. Cô hầu kêu khẽ một tiếng “đại tiểu thư”, Thanh Lan chỉ khẽ xuỵt một tiếng, ra hiệu cho Liễu Nhi đừng làm Lăng Ba giật mình.
– Muội đang đọc gì vậy?
Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198383/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.