Lúc Đới Ngọc Quyền đến, Thanh Lan còn đang hỏi về gã. Yến Yến đã nhắc đến tên người này hàng ngày, rằng gã là người tặng món mứt cực kỳ ngon, khiến Thanh Lan cũng vô tình ghi nhớ.
Thanh Lan thật thà, không quá để ý những tiểu tiết, nên cũng chẳng bận tâm đến việc cứ mỗi lần Yến Yến nhắc tên gã, Lăng Ba lại lườm một cái sắc lạnh.
Lăng Ba vẫn rất bình tĩnh, chỉ nói gã là hoàng thương, từng có mối giao thủ vì phường Như Ý. Nay đã hóa địch thành bạn nên mới đến làm khách. Cô không nói dối, chỉ không nói hết mà thôi. Thanh Lan không hiểu rõ tình hình quan trường, cũng ậm ừ cho qua chuyện.
Thật tiếc thay, một Diệp Thanh Lan đọc hết sách thánh hiền, thừa sức làm một nữ quan trong cung, lại vì Ngô Đồng viện không có tai mắt trong triều mà bị lừa dối một cách dễ dàng như vậy. Người đời ca ngợi tài hoa của nàng, nhưng ca ngợi xong vẫn kính sợ mà tránh xa, chưa từng một lần sưởi ấm cho nàng trong ngày tuyết. Đến cả Trưởng công chúa có cùng ý tưởng với nàng, cũng trọng dụng nàng, nhưng lại không ban thưởng xứng đáng. Nàng ưu tú hơn so với hai nữ quan bên cạnh Ngài, nhưng đến một danh hiệu cũng chẳng có được. Ngài chỉ lặng lẽ sử dụng nàng, hoàn toàn không có một câu tán thưởng.
Thói đời nâng cao đạp thấp, quả thật khiến người ta căm ghét.
Lăng Ba không phải Thẩm Bích Vi. Cô nhìn thấu thói đời nhưng không xa lánh. Cô càng không phải Thanh Lan, nên không thể vị tha.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198377/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.