Lần này, Hàn Nguyệt Khởi nối tơ hồng lại không dẫn Thanh Lan theo. Nàng ngồi một mình bên dòng suối, chặn đường Thôi Cảnh Dục đang muốn bỏ đi. Dòng suối chảy qua đây đã thành một con lạch nhỏ, cánh hoa dập dềnh trên mặt nước, tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp, đáng tiếc lại chẳng có ai thưởng thức.
– Phu nhân muốn ta đến dự tiệc, ta cũng đến rồi. Yến tiệc nợ phu nhân, ta đã trả xong rồi. – Thôi Cảnh Dục vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt mà nói.
Nếu y thật sự muốn đi, y đã nói một tiếng rồi rời đi ngay lập tức. Đằng này, y lại vẫn dùng dằng chưa đi, lẽ nào nàng không nhận ra?
Hàn Nguyệt Khởi cười thầm trong lòng, hôm nay nàng uống say, cũng thoải mái hơn nhiều.
– Ta có một câu nói, Thôi Hầu gia không nghe sẽ thấy tiếc.
Thôi Cảnh Dục chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
– Lời gì?
– Năm đó Thanh Lan từ hôn, là do ta thay tỷ ấy nói, – Hàn Nguyệt Khởi vừa thong thả nói, vừa quan sát vẻ mặt của Thôi Cảnh Dục. – Nếu như ta nói, năm đó Thanh Lan vốn không muốn từ hôn thì sao?
Lẽ ra nên để Thanh Lan chứng kiến sự thay đổi chớp nhoáng của Thôi Cảnh Dục.
Hàn Nguyệt Khởi vô thức lùi lại, bởi ánh mắt của Thôi Cảnh Dục đã ngập tràn sát khí.
– Cô nói thật đấy à?
Y lập tức tiến lên một bước. Nhìn vẻ mặt đó, có thể thấy Thôi Cảnh Dục chỉ hận không thể túm lấy Hàn Nguyệt Khởi để thẩm vấn ngay lập tức.
Thật khôi hài. Một vị Hầu gia với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198367/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.