Không hiểu sao, sau khi gặp Ngụy Vũ Sơn, A Thố lại chẳng thấy vui vẻ chút nào, đến cả việc đón giao thừa cũng không khiến cô thấy phấn chấn lên được.
Đến lúc tháo trang sức đi ngủ, khi Dương Hoa đang hầu hạ cô tháo trâm cài lẫn vòng đeo, nàng bỗng nhiên lên tiếng:
– Thật ra Ngụy tiểu tướng quân cũng rất tốt.
Cả kinh thành đều gọi hắn là Tiểu Hầu gia, như thể giá trị lớn nhất của hắn chỉ nằm ở việc là con trai của Ngụy nguyên soái, người thừa kế tương lai của Hầu phủ. Dương Hoa lại gọi hắn là Ngụy tiểu tướng quân, một cách gọi đầy ẩn ý. A Thố thông minh, sao lại không hiểu ý của người hầu gái?
Dương Hoa đang ngầm khuyên cô, đừng nghĩ đến chuyện se duyên gượng ép, cũng đừng ôm tâm tư lợi dụng Ngụy Vũ Sơn nữa. Dù sao bản thân Ngụy Vũ Sơn cũng là một lương phối hiếm có trong Hoa Tín yến. Niên thiếu gặp gỡ, vừa gặp đã thương – đây là điều bao người mong mà không được. Bỏ đi hết những tính toán mưu lợi, chân thành đổi chân thành, chẳng phải sẽ tốt hơn ư?
Nhưng A Thố chỉ nhìn hình ảnh mình trong gương, im lặng hồi lâu.
Tượng trấn thú xấu xí kia vẫn ngồi chễm chệ trên bàn trang điểm, đôi mắt bằng đá lồi ra như đang âm thầm lên án cô. A Thố bỗng hạ quyết tâm, mở ngăn tủ và ném thẳng nó vào giữa đống đồ đạc.
– Cô đi nói với Thanh Lan tỷ tỷ, ngày mai Ngụy Vũ Sơn sẽ đến chúc Tết, – Cô khựng lại rồi nói tiếp, – Nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198322/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.