Bùi Chiếu thể hiện xuất sắc ở vọng lâu, nhưng chưa đầy một phút sau, chàng bị Lăng Ba nhéo cho bầm tay ở một góc hẻo lánh trong Hầu phủ của Thôi Cảnh Dục.
– Huynh giỏi lắm, oai phong lắm! – Lăng Ba nghiến răng cấu chàng mấy cái, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận. – Bây giờ mới biết khoe mẽ, sao lúc trước không thấy mặt mũi huynh đâu hả? Thôi Cảnh Dục được phong Hầu, tiểu thư khắp kinh thành tranh nhau cướp, huynh không ló mặt, bây giờ mới chạy đến cướp danh tiếng của hắn thì có ích gì? Lẽ nào các tiểu thư không lấy Hầu gia, lại lấy tên lính quèn như huynh à?
– Thì lúc trước ta đang dưỡng thương mà, – Bùi Chiếu chỉ cười hì hì.
– Thương tích gì? – Lăng Ba lập tức cảnh giác.
Bùi Chiếu cười rạng rỡ sáp lại gần, kéo vạt áo lên như muốn cho cô xem. Đến khi Lăng Ba sốt ruột thấy rõ, chàng mới phì cười:
– Đùa thôi.
Lăng Ba tức đến nỗi chỉ muốn tìm cây gậy đập cho chàng một trận, chàng vừa cười ha ha vừa trốn:
– Tiểu thư tha mạng, đừng đánh, đánh nữa ta sẽ chết, không có ai giúp tiểu thư nữa đâu.
– Mong chờ vào huynh thì hư bột hư đường hết từ lâu rồi! – Lăng Ba liếc nhìn chàng một cái rồi càu nhàu, – Mặc chiếc áo khoác hồ cừu màu xanh này mới giống người một chút, lúc trước trông như tên ăn mày vậy.
– Ta chỉ là một tên lính quèn, đương nhiên phải dựa cả vào sự nhân từ của tiểu thư rồi.
Bùi Chiếu lập tức làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198311/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.