Ngọ yến quả thật rất thịnh soạn. Hà gia đang lúc hưng thịnh, ra tay hào phóng, bàn tiệc đủ thứ sơn trân hải vị, đến nước rửa tay cũng là trà bích loa xuân đựng trong bồn vàng. Món tráng miệng còn là khiếm thảo cao, vừa trái mùa vừa trái nơi, không biết Hà phu nhân tìm được ở đâu.
Chỉ là Diệp Lăng Ba chẳng có tâm trạng để tâm bánh ngọt bánh mặn gì.
Cô cũng có tài, không biết làm thế nào vừa ra ngoài một chuyến, chưa đến nửa canh giờ đã sắp xếp được cho mình một tiểu các trong nội viện của Hà gia. Đến Thẩm Bích Vi cũng khen ngợi:
– Mặt mũi cô lớn thật, ta cũng không có đãi ngộ này đâu.
Cô nàng vừa vào đã ngả người nằm lên trường kỷ, lấy một con dao nhỏ trong tay áo ra bắt đầu khắc gỗ.
Diệp Lăng Ba kiên trì được đến lúc cháu dâu Cố gia sai người đưa lò sưởi tay đến, phủ thêm lót bông, lại sắp xếp trà nước điểm tâm. Dương nương tử cảm ơn xong mới sai Tiểu Điệp và Tiểu Ngọc ra ngoài canh chừng, không cho người ngoài lại gần nghe ngóng, lúc này, sau cánh cửa đóng kín mới phát ra tiếng la lối.
Cô là người đầu tiên mắng Lư Văn Nhân.
– Ta biết ngay mà, Lư gia rặt một đám đê tiện!
Cô vừa mở miệng đã đi thẳng vào chuyện chính, sau đó không kiêng dè gì mà xả một tràng.
– Lư Văn Nhân là cái thá gì, gả cho cái thứ vô học như Trần Diệu Khanh đã vểnh đuôi lên trời. Tưởng chúng ta không biết nội tình hay sao? Chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198279/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.