Ngày giỗ bà, tôi đến thăm mộ.
Nghĩ Thế Phàm sẽ đến buổi sáng, tôi đã đặc biệt chọn khi trời muộn, ai ngờ vẫn nhìn thấy anh. Phản ứng đầu tiên là muốn tránh đi, nhưng nghĩ lại trước mặt bà không nên làm như vậy, nếu nhất định phải gặp, vậy thì gặp đi.
Khi anh quỳ xuống tôi cũng đến bên cạnh quỳ xuống: Bà ơi, cháu đến thăm bà. Xin lỗi bà, cháu đến muộn.
Thế Phàm đang quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy giọng tôi đột nhiên người run lên một cái, nhưng không ngẩng đầu.
Thế Phàm cứ nằm xuống như vậy, tôi thấy vai anh khẽ co rúm lại.
Tôi chảy nước mắt nhìn anh, anh là một người kín đáo và kiềm chế như vậy, đây là lần đầu tiên không thể che giấu được. Tôi không dám kéo anh đứng dậy, sợ nếu nhìn thấy nước mắt anh tôi sẽ thất thố mất. Không biết chúng tôi đã quỳ bao lâu, lúc cảm giác tê từ đầu gối truyền đến, tôi mới ý thức được anh đã quỳ trên đá lạnh quá lâu.
Tôi kéo anh, anh vẫn không nhúc nhích. Tôi đứng lên, dùng sức nâng đầu của anh, vừa khóc vừa gọi: "Thế Phàm, cầu xin anh, cầu xin anh đứng dậy có được không. Anh không nên như thế, em và bà nội nhìn cũng đau lòng. Van anh đấy."
Thế Phàm vùi đầu trong lòng tôi: "Anh không kịp báo hiếu bà, Khả Nghi, bà đã khổ cả đời, chưa từng có được một ngày sung sướng, nguyện vọng của bà anh cũng không thực hiện được. Anh không có cơ hội, em biết không, bất kể anh muốn làm cho bà cái gì, bà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-gap-duoc-anh/1250796/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.