Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt tôi đã vào năm hai đại học. Thế Phàm và A Cường chung vốn thuê một căn phòng nhỏ có mặt đường ở gần đó để sửa đồ điện và mua bán đồ cũ. Thế Phàm là người cẩn thận thành thật nên cửa hàng nhanh chóng có tiếng, buôn bán càng ngày càng tốt. A Lan cũng bỏ bán nước trái cây đến giúp một tay.
Lại nói đến tôi, bất tri bất giác sáu chị em chúng tôi không còn dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi nữa. Lão Nhị là người đầu tiên yêu đương bỏ rơi tập thể, sau đó giống như chồn tha gà, loáng một cái lại thấy thiếu một người, bây giờ chỉ còn tôi và lão Đại. Lão Đại không yêu mọi người đều hiểu, đối với cô ấy tình yêu quá xa xỉ, thời gian đó thà dành để học nhiều thêm một chút giành học bổng hay làm thêm nhiều một chút kiếm sinh hoạt phí. Còn tôi lại khiến mọi người băn khoăn nhiều.
Đầu tiên, chuyện của tôi và Thế Phàm các cô ấy đều biết. Ban đầu các cô ấy nghĩ tôi chỉ nhất thời tò mò, bởi hoàn cảnh của hai chúng tôi quá khác biệt, hơn nữa anh ấy còn có khiếm khuyết. Sau một thời gian dài, họ phát hiện ra không phải tôi bốc đồng, mà là thích thực sự.
Vì vậy các cô ấy khuyên tôi lùi một bước trời cao biển rộng, con trai tốt ở đâu chẳng có, chờ đến bao giờ cái đầu gỗ này mới nở hoa kia chứ. Vấn đề là trong mắt tôi không có bất cứ nam sinh nào khác ngoài anh ra. Đẹp trai hay khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-gap-duoc-anh/1250784/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.